Tháng 6.
Bầu trời hôm nay nóng như lò lửa, cái nắng thiêu đốt tạo thành từng lớp sóng nhiệt trên mặt đường nhựa, trên đường không một bóng người.
Kiều Ân kéo hành lí ra khỏi phòng.
Trước khi xuống, cô nghe thấy giọng nói ríu rít của Kiều Thanh ở dưới lầu.
Mẹ, Bố mẹ ruột của Kiều Ân đến đón chị ấy thật sao?"
Ông Trương nghiêm khắc hỏi Kiều Thanh.
"Con quan tâm đến đó làm gì? Con đã chơi thành thạo bản piano hôm qua chưa? Sắp tới bạn của bà nội con từ Bắc Kinh đến đây, bà ấy là một giáo sư nghệ thuật nhân văn và là một bậc thầy piano.
Sau này khi con đến Bắc Kinh học, chắc chắn sẽ cần sự hỗ trợ của bà ấy."
"Con vẫn đang tập luyện mà."
Kiều Thanh lại nũng nịu.
"Bố, bố thấy bố mẹ ruột của chị thế nào?
Vừa dứt lời Kiều Thanh đã khinh thường lẩm bẩm.
"Hôm trước bố mẹ chị ấy nói sẽ đến, vậy mà hôm nay mới tới nơi.
Chẳng lẽ, họ đi tàu tận hai ngày một đêm từ đó đến đây sao?
Trên lầu, Kiều Ân dừng lại không bước tiếp, trong ánh mắt lạnh lùng hiện lên một tia châm chọc.
Ba tháng trước, cô vô tình phát hiện ra em gái và người yêu mình qua lại với nhau, họ cùng nhau lừa dối cô.
Cô tức giận kể mọi chuyện cho bố mẹ nghe ấm ức của mình, lúc đó họ mới nói cho cô biết mình không phải người nhà họ Trương, mà là được họ nhận nuôi từ cô nhi viện.
Nhà họ Trương nhận nuôi Kiều Ân, vì lòng tốt của họ.
Kiều Thanh từ nhỏ đã mắc phải căn bệnh máu hiếm, ngoài việc uống thuốc điều trị, hàng tháng còn phải truyền máu vào cơ thể.
Đây là một nhóm máu rất hiếm.
Nhà họ Trương có thừa đủ tiền để chữa bệnh cho Kiều Thanh, nhưng không có gì đảm bảo bệnh viện có đủ máu để Kiều Thanh truyền mỗi tháng.
Vì vậy họ đã nghĩ ra một giải pháp, đó là nhận nuôi một đứa trẻ với nhóm máu phù hợp trong trại trẻ mồ côi, dùng đứa bé đó làm túi máu cho con của họ.
Kiều Ân chính là túi máu miễn phí đó!
Từ nhỏ Kiều Ân đã được giáo dục để trở thành một người chị tốt, nhường quần áo đẹp và mọi cơ hội giành giải thưởng lớn cho em mình.
Nếu lần này mọi chuyện không bị bại lộ, có lẽ cô ấy sẽ mãi mãi không biết!
Nhà họ Trương cho cô biết chuyện này, vì cô không còn giá trị lợi dụng nữa.
Vì sau bao nhiêu năm điều trị, Kiều Thanh cơ bản đã khỏi bệnh, chỉ cần chú ý an dưỡng tốt là được.
Ông Trương không muốn nhắc đến chuyện này.
Đừng nhiều lời!"
Kiều Thanh bĩu môi đáp lại.
"Vốn dĩ họ có thể mua vé máy bay mà, tại sao bây giờ mới tới, đúng là làm càn."
"Được rồi."
Ông Trương liếc nhìn thấy Kiều Ân đi xuống cầu thang, thấp giọng ngăn lại.
Kiều Ân mặc một chiếc áo phông màu xanh nhạt cùng một chiếc áo sơ mi sọc đỏ trắng, gấu áo được buộc hờ hững, cô mặc quần short để lộ một đôi chân thon và trắng