Kiều Ân?!
Kiều Ân mặc bộ đồ buổi trưa đi khi ra khỏi nhà họ Trương, chiếc quần đùi bò màu xanh nhạt, lộ ra hai chân thẳng tắp xinh đẹp, trắng nõn đến chói mắt.
Khuôn mặt kia cũng rất nổi bật, đôi mắt hồng nhuận đen như mực, lông mi cụp xuống, trên người dường như ẩn chứa một cái móc câu thần bí thu hút sự chú ý của mọi người.
Triệu Doanh hiển nhiên cũng nhìn thấy Kiều Ân, kinh ngạc kêu một tiếng:
"Kiều Ân?"
Ngoài Kiều Ân, anh còn nhìn thấy những người khác đi cùng cô.
Ông Trương đang đi phía trước, dừng lại nhìn sang khi nghe thấy âm thanh này.
Được con gái đỡ, Thẩm Hạ Vân đang đi phía trước nói chuyện với bà nội của Kiều Thanh, là Trương Hạ đột nhiên ngừng nói chuyện khi nhìn thấy ai đó.
Bà yêu cầu con gái giúp bà qua đó, bước đến gần ông Lâm vui vẻ chào.
Ông Lâm, sao ông lại ở đây?"
Ông Lâm?
Cả nhà họ Trương sững sờ.
Trương Hạ không biết đang nghĩ gì, sắc mặt bỗng thay đổi sang tái nhợt, bà đánh mắt qua nhìn ông Lâm và mọi người.
Lâm Gia!
Trương Hạ trước đây đã nghe nói về họ, ở thành phố này có nhiều cấp bậc khác nhau.
So với Trương gia thì Lâm gia ở một cấp bậc khác, các thành viên trong già đình họ đều có một sự nghiệp rất chắc chắn.
Nhưng nói đến những gia tộc quyền lực nhất thì họ Lâm và họ Vương chắc chắn là những người đứng đầu.
Còn họ Trương và họ Triệu gần như không thể chen chân vào thế giới này.
Trong số những gia đình này, Lâm gia là người đứng đầu.
Bởi vì gia đình của ông Lâm có mối liên hệ chặt chẽ với thành phố Bắc Kinh, ông Lâm cũng là một nhân vật nổi tiếng trong thành phố khi còn trẻ.
Chỉ là tuổi đã cao, sức khỏe ngày càng kém, mười năm trước ông ấy đã chuyển đến Bắc Kinh để tĩnh dưỡng, từ đó rất ít quay lại.
Chỉ nghe tên đã thấy hiếm rồi, huống chi là gặp mặt .Đây chẳng nhẽ, là gia tộc họ Lâm trong lời đồn?
Nhìn thấy một nhóm người, ông Lâm đang có tâm trạng cao hứng, cười toe toét nói:
“Tôi quay lại đón cháu gái của tôi."
“Cháu gái?”
Thẩm Hạ Vân quay sang Kiều Ân đang yên lặng phía sau giúp ông đẩy xe lăn.
Da dẻ trắng mịn, khuân mặt nổi bật.
“Chính là cô bé này sao, xinh đẹp quá!"
Không hề nịnh nọt, Lâm gia ai cũng ưa nhìn.
Nhưng cô gái trước mắt này...!Nói thế nào nhỉ, cực kỳ xuất sắc!
Ông Lâm không thể nhịn cười:
"Haha, bọn trẻ đều là người một nhà, ngoại hình không thành vấn đề."
Tuy nói vậy, nhưng mặt ông Lâm không giấu được vẻ tự hào, giới thiệu với Kiều Ân.
Ân Ân, đây là bà Thẩm."
Kiều Ân hơi nhíu mày, ngoan ngoãn gọi.
Bà Thẩm!
Thẩm Hạ Vân lập tức tháo chuỗi hạt trên cổ tay nhét vào tay Kiều Ân, áy náy nói:
Ôi, Ân Ân giỏi quá.
Không ngờ hôm nay ông nội lại dẫn cháu đến đây ăn trưa, nếu biết sớm bà đã chuẩn bị một món quà lớn hơn.
Đây là chuỗi hạt bà đã đeo được vài năm, là thứ mà bà đã đến chùa để xin sư phụ Vu Minh, đừng từ chối nhé!"
Kiều Ân muốn trốn tránh nhưng không thể, đành miễn cưỡng nhận đồ.
Thẩm Hạ Vân hài lòng, tiếp tục nói chuyện với ông Lâm.
Cả nhà họ Trương bao gồm cả bà Triệu đều sửng sốt, đặc biệt là Trương Hạ và ông Trương sắc mặt thay đổi nhợt nhạt, bà Triệu chỉ biết đứng im không nói lời nào.
Lúc này Kiều Thanh như bị sét đánh, khuôn mặt thanh tú trắng bệch như tờ giấy.
Cô ta nắm chặt ngón tay, miệng lẩm bẩm chỉ mình cô ta nghe thấy.
Bố mẹ chị ta không phải người Tháp Quy sao, sao Bà Thẩm lại biết chị ta?"
Hơn nữa thái độ của Thẩm Hạ Vân không chỉ quen biết, mà con rất thân thiết với ông già bên cạnh Kiều Ân.
Kiều Ân làm sao có thể quen biết một người như vậy?
Thẩm Hạ Vân trò truyện với ông Lâm vài câu, rồi nhìn về phía Kiều Ân hỏi:
Tôi thấy Kiều Niệm bằng tuổi con gái tôi, cô bé đang