Editor: SherryTan
Beta-er: Yulmi2704
Hạ Thần hôn mê hai ngày, lúc anh ta tỉnh lại là lúc Hạ Tu đang túc trực ở phòng bệnh.
Thấy anh ta mở mắt, Hạ Tu không nóng không lạnh hỏi: “Tỉnh rồi?”
Hạ Thần: “…”
Vì sao bệnh nhân tỉnh lại mà anh lại có thể bình tĩnh, lạnh lùng như vậy?
“Tôi đi gọi bác sĩ.” Hạ Tu vẫn giữ nguyên giọng điệu, bác sĩ chỉ kiểm tra đơn giản một lúc rồi mời Hạ Tu ra ngoài. Lại qua thêm một lúc, bác sĩ từ trong phòng bước ra, nói với Hạ Tu: “Bệnh nhân vừa mới tỉnh dậy, tình trạng tương đối ổn định, chúng tôi định chuyển bệnh nhân sang phòng bình thường.”
“Được.”
Hạ Thần được chuyển đến một gian phòng cao cấp, trong thời gian này Hạ Tu cũng đã liên lạc với Hạ Cảnh Long. Sau khi phòng bệnh được sắp xếp thỏa đáng, bác sĩ nói với Hạ Tu: “Bây giờ người nhà có thể vào chăm sóc được rồi.”
Hạ Tu gật đầu, đi vào phòng liếc nhìn Hạ Thần một cái. Tinh thần của anh ta có lẽ đã tốt hơn so với lúc vừa tỉnh dậy, đã có hơi sức mở miệng nói chuyện: “Tôi tỉnh lại thế này anh có vẻ không vui nhỉ?”
Giong anh ta rất nhỏ, nhưng Hạ Tu đều nghe thấy rất rõ ràng, anh cong môi, hỏi ngược lại: “Vậy sao?”
Hạ Thần vốn dĩ muốn nói anh quá lạnh lùng, nhưng ngẫm nghĩ lại thì trước giờ anh luôn lạnh lùng với anh ta như vậy, liền sửa miệng nói: “Khác với mấy thứ diễn trong TV.”
Hạ Tu đáp: “Nếu giống mấy thứ diễn trong TV thì bây giờ cậu đã là người thực vật rồi.”
Hạ Thần: “…”
Y tá bên cạnh cười nhẹ ra tiếng, sau đó vội vàng cúi đầu che giấu.
Cánh cửa phòng bệnh bị người bước vào đẩy ra, Triệu Dĩnh Phương gấp gáp xông đến: “Thần à, con cuối cùng cũng tỉnh rồi! Dọa mẹ chết mất thôi!”
Triệu Dĩnh Phương nói rồi lại khóc, y tá bên cạnh vội khuyên bảo bà: “Bệnh nhân vừa tỉnh lại, thân thể còn yếu, không nên làm phiền.”
Hạ Thần nhìn Triệu Dĩnh Phương và Hạ Cảnh Long đang đứng sau lưng bà, trong lòng cảm thấy có chút an ủi. Đây mới là chi tiết bình thường mà anh ta hay xem được trong phim truyền hình.
Hạ Thần tỉnh lại được một lúc lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Triệu Dĩnh Phương và Hạ Cảnh Long đều ở lại bệnh viện, Hạ Tu nghĩ ở đây không có chuyện của mình nữa, liền rời đi trước. Đi ra khỏi bệnh viện, anh lấy di động ra gọi cho Giản Ngôn.
Giản Ngôn lúc này đang vừa vẽ vừa tán dóc với Lâm Trân.
Lâm Trân: Đồ của chị bao giờ em mang qua?
Giản Ngôn: Bận rồi, không rảnh, tự qua lấy đi.
Lâm Trân: Em nghĩ xem đây là thái độ nên có khi nói chuyện với boss sao? ???? Coi chừng chị không trả tiền bản thảo đấy ????
Giản Ngôn: Thế thì em qua trước cổng nhà chị treo cổ ????
Lâm Trân: Xử nữ mà treo cổ thì không đầu thai được đâu.
Giản Ngôn: …
Lâm Trân: Ấy! Sao em không phản bác lại, chẳng lẽ em vẫn là xử nữ?
Lâm Trân: Em cũng đã ở bên Hạ đại công tử lâu như vậy rồi, lại còn đi Pháp với nhau nữa mà! Hạ đại công tử có phải không được không…
Giản Ngôn: …
Trong lúc cô đang ngẩn người thì Hạ Tu gọi tới, dọa cô thiếu điều làm rơi điện thoại.
Điều chỉnh tâm tình một lúc cô mới bắt điện thoại: “Hạ Tu, sao thế?”
Hạ Tu đáp: “Hạ Thần tỉnh rồi, tới bao giờ em mới đưa anh về gặp mẹ em?”
Giản Ngôn: “…”
Cô mất một lúc mới tiêu hóa thông tin, trả lời: “Hạ Thần tỉnh rồi sao, tình trạng thế nào?”
“Bác sĩ nói tình trạng bây giờ tương đối ổn định, đã chuyển đến phòng bệnh bình thường rồi, Hạ Cảnh Long bọn họ đều ở lại bệnh viện, chắc không xảy ra chuyện gì đâu.”
“Ừ, thế thì tốt, như vậy anh cũng yên tâm.”
“Anh vẫn lo là bao giờ em mới đưa anh về nhà đây?”
Giản Ngôn: “…”
Cô suy nghĩ một lúc, nói: “Nhà của em thì không có bà con đến thăm đâu, năm mới cả hai mẹ con em đều rảnh cả, anh xem thời gian của anh thế nào đi.”
Môi Hạ Tu khẽ cong lên: “Được, thế ngày mai nhé.”
“… Ừm, để em nói với mẹ em một tiếng.”
“Được, sáng sớm ngày mai anh đến dưới lầu nhà em chờ em.”
Lúc họ đang bàn bạc về việc về ra mắt người lớn, Đường Chính bên này cũng bị ép làm chuyện tương tự. Nhà họ Đường vừa dùng xong bữa cơm đoàn viên, trọng tâm câu chuyện đều xoay quanh vấn đề: “Con gải con trai lớn thế nào rồi.”
Đường Chính một mực im lặng ngồi một bên, nhưng ngọn lửa này vẫn cháy tới người hắn. Chị gái Đường Chính nhin hắn, vẻ mặt chán ghét: “Em coi thằng em họ của em đi, người ta nhỏ hơn em mà đã làm cha rồi đấy.”
Đường Chính nhỏ giọng phản bác một câu: “Chị chẳng phải ngay cả đối tượng cũng chẳng có sao?”
Đôi lông mày nhỏ dài của chị gái Đường Chính nhướn lên: “Hà, em nghĩ xem là ai làm chị lỡ dở? Nếu như em bớt háo thắng thì chị có cần phải ngày ngày đến công ty, khiến cho đến cả thời gian tìm bạn trai cũng không có không?”
Đường Chính: “…”
Nên cái này cũng trách hắn sao? Rõ ràng là do chị quá mạnh mẽ, không có người đàn ông nào dám yêu chị!
“Vẻ mặt của em thế này là sao? Không phục hả?”
Chị gái Đường Chính híp mắt lại, sống lưng của Đường Chính đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo: “Đâu có đâu! Gần đây không phải ngày nào em cũng đến công ty với chị đó thôi.”
“Hừ, gần đây có ngoan ngoãn một chút, xem bà chị đây nói trăm lời vạn lời thì cũng không bằng Hạ Tu nói một câu.” Chuyện Hạ Tu thu mua cổ phần của Hạ thị từ những cổ đông nhỏ bọn họ cũng biết, Đường Chính vừa lúc này quay lại công ty là có ý gì bọn họ cũng biết rõ. Chỉ là nhiều năm nay Đường Chính cùng Hạ Tu giao hảo, vả lại công ty họ cũng xem trọng Hạ Tu hơn nên thuận nước đẩy thuyền. Đường Chính cũng đã quay lại công ty, bất luận là vì lí do gì bọn họ đều rất vui mừng.
Nghĩ đến đây, chị gái Đường Chính không nhịn được muốn chọc ghẹo em trai mình: “Em nói xem, em có phải yêu thầm Hạ Tu nhà người ta không đấy?”
“… Xùy.” Đường Chính cảm thấy mình bị làm nhục, “Dù cho phụ nữ trên thế giới này chết sạch thì em cũng không thèm yêu thầm cậu ta!”
“Cũng đúng, em biểu hiện rõ
ràng thế, rõ là yêu quang minh chính đại.”
“… Em có bạn gái rồi!” Kể từ khi biết Lâm Trân và Giản Ngôn không phải là loại quan hệ đó, hắn liền cảm thấy mình không thể “hợp tác” tiếp với cô được nữa, nhưng lúc này vẫn có thể dùng cô làm bia đỡ đạn.
“Bạn gái? Em nói là Lâm Trân sao?” Đôi mắt chị gái Đường Chính khẽ động, “Nói ra thì cô ấy cũng đã lâu không đến nhà chúng ta rồi, vừa hay đang là dịp tết âm lịch, em gọi cô ấy qua đây ăn cơm đi.”
“… Ah, cô ấy bận.”
“Bận rộn thì cũng phải ăn cơm chứ.” Chị gái vỗ tay, giải quyết dứt khoát: “Chị đi hỏi xem bao giờ ba mẹ rảnh, xác định được thời gian sẽ thông báo cho em.”
Đường Chính: “…”
Cái gì gọi là “Tự chui đầu vào rọ”? Cái này chính là “Tự chui đầu vào rọ”.
Anh đang do dự phải dùng vẻ mặt gì để đối mặt với Lâm Trân thì Giản Ngôn cũng đã hẹn được thời gian để gặp mặt với mẹ. Vì muốn đến gặp mẹ cô mà Hạ Tu đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ.
Lần đầu tiên đến thăm nhà bạn gái, lễ vật thì không cần phải nói rồi. Anh đã tỉ mỉ chọn không ít các loại thực phẩm chức năng với mĩ phẩm, cả hay tay đều cầm không hết, quan trọng là còn chuẩn bị cho bản thân một bộ trang phục trang trọng.
Bộ tây trang cao cấp được may thủ công, áo khoác dài cùng màu, ngay cả tóc cũng cố ý mời chuyên gia trang điểm làm giúp anh.
Lúc Giản Ngôn trông thấy anh, có chút trợn mắt, cứng họng: “Anh đây là… đi tham gia hôn lễ hả ha ha ha ha.”
Hạ Tu: “…”
Anh mím môi, cười một cái: “Lần đầu tiên gặp mặt, đương nhiên phải để lại ấn tượng tối với mẹ vợ tương lại rồi.’
“Ừm…” Giản Ngôn suy nghĩ, vẫn quyết định nói với anh một sự thật tàn nhẫn: “Thật ra đây không phải là lần đầu tiên gặp mặt, mẹ em đã gặp anh rồi.”
Hạ Tu: “…”
Sao anh không hay không biết gì mà đã gặp mẹ vợ rồi?
Anh im lặng mất nửa ngày, cuối cùng mở miệng nói: “Lúc đó anh… đẹp trai chứ?”
Giản Ngôn ngồi ghế cạnh ghế tài xế, cười đến gập cả người lại: “Ừ, chắc là đẹp trai đấy, mẹ em cứ dùng câu ‘cái cậu giám đốc lớn lên rất đẹp trai của con’ để gọi anh đấy.”
Hạ Tu: “…”
Bất luận thế nào, anh đẹp trai là tốt rồi.
Lần thứ hai lái xe đến tiểu khu cũ, tâm tình của Hạ Tu hoàn toàn khác trước đó. Nhìn anh giống như một chiến sĩ sắp ra trận, vẻ mặt nghiêm túc, Giản Ngôn lại không cảm thấy buồn cười: “Anh đừng khẩn trương, mẹ em dễ làm thân lắm.”
“Ừ.”Hạ Tu lên tiếng, lại nghiêng đầu hỏi cô, “Mẹ em thích ăn trái cây gì? Hay là lát nữa mình mua thêm nước trái cây ở dưới lầu được không?”
“Không cần đâu, anh mua nhiều thế này là đủ lắm rồi.”
“Hay mua thêm một chút cam? Hoặc táo cũng được?”
“…” Lần thứ hai, Giản Ngôn lại cười đến gập người trên ghế bên cạnh tài xế.
Không biết vì sao cô lại cảm thấy bộ dạng tay chân luống cuống của Hạ đại công tử vô cùng đáng yêu.
Lúc đến trước nhà, Giản Ngôn giơ tay gõ cửa, Hạ Tu bên cảnh sửa sang lại y phục với kiểu tóc của mình. Sau khi mẹ Giản Ngôn mở cửa, thấy đứng bên cạnh con gái là một chàng trai cao dong dỏng lại đẹp trai liền sửng sốt một hồi, sau đó nói với Giản Ngôn: “Mẹ còn đang suy nghĩ không biết con muốn dẫn ai về nhà cho mẹ xem, thì ra là cái anh chàng giám đốc đẹp trai này.”
Hạ Tu nghe vậy bèn nhanh chóng tiến lên một bước, nói với mẹ Giản: “Chào dì, con là Hạ Tu.”
“Chào cậu Hạ.” Mẹ Giản tránh lối đi, nói với bọn họ: “Vào nhà trước đi.”
Hạ Tu theo Giản Ngôn đi vào, vẫn có chút không tự nhiên, anh đưa mấy hộp thực phẩm chức năng cùng mĩ phẩm cho mẹ Giản, nói với bà: “Dì, mấy thứ này đều là để tặng dì, chúc dì năm mới vui vẻ.”
“Cảm ơn, cảm ơn, sao mang nhiều quà thế?”
Giản Ngôn nói: “Nếu con mà không ngăn anh ấy lại, anh ấy còn mang nhiều thứ tới nữa.”
Mẹ Giản đảo mặt nhìn cả hai người bọn họ, đem quà cáp tạm thời để lên bàn trà, cười híp mắt hỏi: “Không biết giám đốc Hạ hôm nay lấy thân phận gì đến đây?”
Giản Ngôn bị bà hỏi vậy nhất thời xấu hổ, nhưng vẫn nhắm mắt trả lời: “Bạn trai con ạ.”
Tuy đã sớm nhìn ra, nhưng trong lòng mẹ của Giản Ngôn vẫn cảm thấy phức tạp, Giản Ngôn có chứng ghét đàn ông, bà là người rõ ràng nhất, lúc nhỏ khi có nam sinh đến gần nó đã sinh ra phản ứng rất lớn, bây giờ, nó giới thiệu với bà, đây là bạn trai của nó.
“Con…”
Bà mở đầu nhưng không biết làm sao để nói tiếp, còn có cậu Hạ này không biết có biết tình trạng của nó không?
Dường như Hạ Tu nhìn ra được bà muốn hỏi điều gì, anh chủ động đáp: “Giản Ngôn có nói với con cô ấy có chứng ghét đàn ông rồi, nhưng không biết vì sao cô ấy với con thì không có cảm giác đó.”
“Vậy à…” Mẹ Giản Ngôn có chút bất ngờ, nhưng cuối cùng chỉ có thể cười nói: “Đây thật là… là duyên phận đã tới, có muốn cũng không ngăn được.”