“Không phải cậu không biết cô ta, lòng tự trọng rất mạnh, không chừng đã lén lút so đáp án rồi” Lệ Đình Tuấn cười nhạt nói.
“Cũng đúng.” Tống Thanh Hào gật đầu.
Một lúc sau lại quay đầu lườm Lệ Đình Tuấn: “Em ấy nói với cậu là đã so đáp án rồi?”
Trước kia Tống Thanh Hào từng phát hiện có đôi khi Tô Minh Nguyệt sẽ nói riêng cho Lệ Đình Tuấn một vài chuyện.
Thế nhưng Tô Minh Nguyệt giải thích là vì Lệ Đình Tuấn kín miệng, anh ta không biết giữ bí mật cho nên đôi lúc lười nói với anh ta.
“Đâu có, tôi không hỏi cô ta.” Lệ Đình Tuấn thản nhiên trả lời.
Vừa nói vừa nhìn lên tầng hai: “Một đứa con riêng cũng đủ phiền rồi.”
Giọng nói của Lệ Đình Tuấn rất nhỏ nhưng Kiều Phương Hạ tắm xong đẩy cửa đi ra lại nghe thấy rõ ràng.
Cô biết Lệ Đình Tuấn ghét bị cô liên lụy, luôn chê cô dính lấy anh, cũng thường xuyên không kiên nhẫn với cô.
Thế nhưng nghe được chính miệng anh nói ra mấy lời này, nghe anh nói mình phiền phức, thật ra vẫn hơi khó chịu.
Kể từ khi đến nhà họ Lệ, An Phương Diệp bèn mặc kệ cô, hầu hết thời gian đều ra ngoài đánh golf, uống trà chiều hay bay ra nước ngoài mua sắm cùng mấy bà chủ giàu có qua lại thân thiết với nhà họ Lệ.
Dù có trở về thì phần lớn thời gian cũng ở công ty của nhà họ Lệ, thời gian Lệ Đình Tuấn ở cùng cô lại nhiều hơn chút.
Kiều Phương Hạ không còn người nào khác có thể thân cận nên chỉ có thể theo Lệ Đình Tuấn.
Cô mím môi, xoay người đóng cửa đi vào phòng để quần áo.
“Có vài người đúng là nói một đồng nghĩ một nẻo, rõ ràng rất quan tâm rất lo lắng trong lòng mà.” Dưới tầng, Tống Thanh Hào liếc Lệ Đình Tuấn mấy lần, cười nói: “Thừa nhận mình quan tâm đến cô ấy có mất mặt gì đâu.”
“Nếu tôi có