Đình Trung bị đánh thức bởi giọng nói trò chuyện của hai người, mở mắt ra nhỏ giọng kêu một tiếng: "Ba..."
Sắc mặt Lệ Đình Tuần thoảng thả lỏng đôi chút, cúi người vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đình Trung, nói: "Ba ở đây"
"Chị gái đầu ạ?" Đình Trung nhìn xung quanh tìm một vòng, không thấy được bóng dáng của Kiều Phương Hạ đầu liên hoang mang hỏi.
"Cô ấy đi đóng phim" Nhắc tới Kiều Phương Hạ, ánh mắt của Lê Đình Tuấn lại trầm xuống.
Đáy mắt của Đình Trung bất giác hiện lên vẻ thất vọng.
Lúc chị ở đây thì không có ba, lúc ba trở về thì chị lại đi rồi.
Xem ra cậu bé không thể đi công viên giải trí được rồi.
"Có chỗ nào không thoải mái hay không? Nói cho ba biết." Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ của Đình Trung, hỏi.
"Không có" Đình Trung lắc lắc đầu.
Sau đó khuôn mặt nhỏ của cậu bé lăn qua lại vài cái vào nơi tối hôm qua Kiều Phương Hạ ngủ.
Ưm, thơm thơm, trên cơ thể Kiều Phương Hạ luôn có một mùi hương như có như không vô cùng thơm tho.
"Tối hôm qua chị ôm Đình Trung cùng nhau ngủ đấy." Đình Trung ngay sau đó lại đắc ý khoe khoang nói: "Còn giúp Đình Trung vỗ lưng, thoải mái lắm đấy ạ!".
Đôi mắt sắc bén của Phó Nhiên nhìn thấy sau cổ Đình Trung có một chút vết đỏ.
Anh ta tiến lên vạch áo Đình Trung nhìn sau lưng cậu bé.
Sau lưng Đình Trung có mấy vết màu đỏ tím lấm tấm, xem ra là Kiều Phương Hạ đã giúp Đình Trung cạo gió.
Theo lý mà nói, Đình Trung còn hơi nóng, cả người hẳn là sẽ không thoải mái.
Nhưng cậu bé lại không có vẻ mệt mỏi, chắc là do đã cạo gió.
"Đại nhân đây mới sáng sớm đã nổi trận lôi đình, chắc không phải là bởi vì Kiều Phương Hạ không ở đây nhỉ?" Phó Nhiên nhìn chằm chằm biểu cảm phức tạp trên mặt Lệ Đình Tuấn, thử hỏi.
"Đây là anh không đúng rồi, Đình Trung bị bệnh cô ấy vẫn luôn chăm sóc, còn hảo