"Chuyện là, vừa nãy có một quý ông đã nhờ tôi chờ tới khoảng chín giờ thì đưa nó cho cô, có điều." Người quản lý sảnh muốn nói lại thôi, đưa cho Kiều Phương Hạ một chiếc hộp gấm màu xanh lam được thắt dải ruy băng trắng.
Có điều bây giờ đã gần đến nửa đêm rồi.
Tầm mắt của Kiều Phương Hạ dừng trên chiếc hộp gấm đó.
“Ban đầu anh ấy dự định cầu hôn cô, còn bảo chúng tôi bố trí một ít đồ vật trong góc tối đằng kia, nhưng mà theo tôi thấy thì hình như anh ấy đã rời đi rồi” Người quản lý sảnh tiếp tục giải thích với Kiều Phương Hạ.
Trong góc, mọi thứ được sắp xếp rất tinh tế và đẹp đẽ, với những quả bóng bay màu trắng và xanh nhạt, trên bàn bày một bó hoa hồng trắng thật lớn được khéo léo gói lại.
Kiều Phương Hạ không lên tiếng, nhận lấy chiếc hộp gấm từ tay người quản lý sảnh.
Cô mở ra, liếc nhìn, bên trong đó là một viên kim cương xanh cao cấp hình.
khối tựa như cục đường.
Nó chính là gu của Cố Dương Hàn, kiểu dáng đơn giản và kín đáo.
Không cần người ngoài tiết lộ họ tên của anh ấy, cô cũng có thể đoán ra được rằng người đó là anh ấy.
Hóa ra, tối nay Cố Dương Hàn muốn cầu hôn cô.
Sau đó, danh chính ngôn thuận lấy tư cách là chồng sắp cưới để cùng cô đến tham dự bữa tiệc chúc mừng tối hôm nay.
Hóa ra, anh ấy đã lên kế hoạch ổn thỏa mọi thứ cho đêm nay rồi.
Thế nhưng, cô đã khiến anh ấy thất vọng.
“Làm phiền mọi người rồi” Kiều Phương Hạ gật đầu với người quản lý sảnh, khẽ nói ra lời cảm ơn.
Cho dù hôm nay, Lệ Đình Tuấn có không xuất hiện đi chăng nữa thì màn cầu hôn của Cổ Dương Hàn cũng sẽ không thành công.
Cô sẽ không để cho bản thân làm Cổ Dương Hàn lãng phí thời gian.
Cổ Dương Hàn cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, Kiều Phương Hạ suy nghĩ đến trong suốt mấy năm qua, dường như anh ấy chưa bao giờ có người khác giới ở bên cạnh mình, ngoại trừ những lúc có việc cực kỳ quan trọng phải làm thì hầu như ngày nào, anh ấy đều sẽ về nhà ở cùng với cô và Ninh Nguyệt.
Cô thậm chí còn từng hỏi qua chú Thiện, rằng có phải là Cổ Dương Hàn chưa tìm thấy đối tượng thích hợp nào với bản thân.
Khi ấy, chú Thiên ấp a ấp úng, chỉ trả lời rằng bởi lẽ Cố Dương Hàn đòi hỏi quá cao, chẳng có được mấy người có thể được anh ấy đặc biệt yêu mến.
Mãi cho tới bây giờ, Kiều Phương Hạ mới hiểu ra được, đó là do trong lòng anh ấy đã chất chứa hình bóng một người rồi nên không muốn gần gũi với những
người phụ nữ khác.
Cô thở dài, đặt chiếc nhẫn về lại chỗ cũ, một lần nữa thắt chặt ruy băng rồi nhét nó vào trong túi của mình, dự định lần sau gặp mặt sẽ trả lại cho anh ấy.
Cô lên lầu, vừa cúi đầu vừa rảo bước đến cánh cửa nhà mình thì đột nhiên cô phát hiện ra có người đang đứng