Là con trách sai chị rồi, con xin lỗi chị ấ!
“Xin lỗi thì không cần đâu” Khóe miệng Kiều Phương Hạ nhếch lên nụ cười lạnh, nhàn nhạt liếc nhìn Kiêu Diệp Ngọc.
Từ nhỏ cô đã biết năng lực ngụy biện của Kiều Diệp Ngọc, nhìn nhiều không thấy lạ nữa.
Dù sao chiếc vòng này đã vỡ rồi, xem bọn họ giải thích với nhà họ Lệ thế nào.
Hai người Kiều Diệp Ngọc và Tống Vân Lan tự lấy đá đập chân mình, thật sự tuyệt rồi.
“Hay là chị giúp em gọi điện thoại cho nhà họ Lệ, cầu tình cho?”
Lần này thì xong rồi.
Toàn thân ông ta đầy miệng cũng khó có thể giải thích được với nhà họ Lệ.
Đúng lúc này, quản giả hoảng loạn chạy vào, nhẹ giọng nói với mấy người bọn họ: “Cậu Lệ đến rồi”
Sắc mặt Kiều Diệp Ngọc tái nhợt, vội vàng nằm lấy cánh tay Tống Vân Lan: “Mẹ, làm sao đây? Đình Tuấn nhất định sẽ tức giận”
“Bây giờ biết sợ rồi sao? Khi làm ra loại chuyện này sao không động não suy nghĩ đi”
Kiều Đông Phương chỉ vào Kiều Diệp Ngọc trầm giọng nói: “Nghĩ kỹ xem nên giải thích thế nào rồi hãy xuống lầu.”
Kiều Đông Phương nói xong mang theo sự tức giận nhanh chóng xuống dưới tiếp đón Lệ Đình Tuấn.
“Đừng lo, chuyện chiếc vòng vừa mới xảy ra, nhất định Đình Tuấn vẫn chưa biết đâu.”
Tống Vân Lan an ủi Kiều Diệp Ngọc, nhìn cửa phòng đóng chặt của Kiều Phương Hạ, đè thấp giọng nói: “Con cứ cắn chặt Kiều Phương Hạ là được rồi.”
Mắt Kiều Diệp Ngọc sáng lên, quả thật Lệ Đình Tuấn