Nghe tiếng bước chân rời đi của Đường Minh Kỷ ngoài cửa, cô mới rút thẻ điện thoại trong chiếc điện thoại đã tả tơi ra rồi nhét vào trong túi xách.
Quần áo và túi xách đều dính đầy máu của tay cô.
Vậy mà cô lại không cảm thấy đau, vì trái tim cô càng đau hơn.
Đường Nguyên Khiết Đan nhận được điện thoại của Đường Minh Ký, cô ấy đã đợi ở trước của khách sạn đoàn phim một lúc lâu cũng không thấy Kiều Phương Hạ quay lại.
Cô ấy lo lắng đi xung quanh tìm kiếm, Kiều Phương Hạ lại không nghe điện thoại, không biết rốt cuộc là thế nào.
Rất lâu sau cô ấy mới thấy Kiều Phương Hạ bước xuống từ một chiếc xe quen thuộc, đang từ từ lại gần.
“Phương Hại” Cô ấy lập tức chạy tới: “Rốt cuộc chị đi đâu vậy hả?
Làm em lo lắng muốn chết…”
Mới hỏi được nửa câu, cô ấy đã trông thấy tay của Kiều Phương Hạ dính đây máu khô, cô ấy giật mình thảng thốt: “Chị bị làm sao thế này?”
“Không sao đâu” Kiều Phương Hạ nhẹ nhàng trả lời.
Đường Nguyên Khiết Đan liếc nhìn cô, sau đó lại nhìn chiếc Maybach đang dừng lại ở ngã tư.
Cô ấy biết nhất định chuyện này có liên quan đến Lệ Đình Tuấn.
Cô ấy không khỏi nhíu mày, trầm giọng: “Để em đưa chị đi băng bói”
Gã đàn ông Lệ Đình Tuấn này sao lại có thể tàn nhãn như vậy? Số tiền đó là An Phương Diệp lấy, đều là lỗi của An Phương Diệp, sao anh lại nhẫn tâm hành hạ Kiều Phương Hạ như vậy!
“Không sao đâu, dán ít băng dán là được rồi” Kiều Phương Hạ thờ ơ đáp.
Trông thấy tâm trạng của cô không ổn, Đường Nguyên Khiết Đan cũng không ép buộc nữa.
Cô mua một ít băng gạc và thuốc khử trùng ở hiệu thuốc bên cạnh rồi cùng Kiều Phương Hạ lên phòng.
Trên đầu ngón tay Kiều Phương Hạ vẫn còn sót lại vài mảnh thủy tỉnh nhỏ.
Đường Nguyên Khiết Đan giúp cô làm sạch vết thương cũng cảm thấy giật mình.
Kiều Phương Hạ vẫn một mực im lặng, sắc mặt tái nhợt, chỉ nhìn chăm chằm vào vết thương trên tay mình.
“Để em gọi điện thoại nói với anh eml” Một lúc lâu sau, Đường Nguyên Khiết Đan bực bội ném phăng lọ thuốc khử trùng trong tay, tức giận