Thở dài vài hơi, rồi cô từ trên giường ngồi dậy, bật đèn, tìm được viên thuốc giảm đau mà cô chuẩn bị quanh năm, cầm ly nước lạnh trên bàn rồi nuốt xuống.
Lúc cô năm xuống lần nữa, phát hiện mồ hôi ở vết thương phía sau lưng đầm đìa, làm quần áo cũng dính ướt hết.
Cô theo thói quen mò trên đầu giường muốn xem xem đã mấy giờ rồi, sờ soạng cả buổi mới nhớ tới, Lê Đình Tuấn đã đập nát điện thoại di động của cô rồi.
Đập nát cũng tốt, lúc trước anh cứ cảm đầu vào trình tự truy tìm dấu vết, cô đang lo không biết kiếm cớ gì để xóa đi Hiệu lực của thuốc giảm đau bắt đầu có tác dụng, tay cũng không còn đau kinh khủng như vậy nữa, cô mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Ở ngoài cửa.
“Cậu hai…” Vệ sĩ canh gii gọi Lê Đình Tuấn một tiếng.
Lê Đình Tuấn lập tức nhìn anh ta, ra hiệu đừng lên tiếng, im lặng nghe động tĩnh Kiều Phương Hạ nắm xuống, một lúc sau, anh đẩy cửa rồi đi vào.
Kiều Phương Hạ ngủ rồi, dường như vẫn còn có thể cảm giác được đau đớn, hơi khẽ cau mày, dáng vẻ có chút khó chịu.
Lê Đình Tuấn đứng ở bên giường, mắt nhìn cô chằm chằm một hồi lâu.
Một lúc sau, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên mép giường.
Lam Minh Hạc nói tay Kiều Phương Hạ bị mảnh vỡ đâm rất nặng.
Anh nhẹ nhàng nắm lên một tay bị lộ ra khỏi chăn của cô, băng gạc băng bó vết thương rất xấu, vết máu từ miếng vải cũng lộ ra vài phần.
Anh giúp cô cởi bỏ vải gạc khỏi đầu ngón tay của năm ngón tay Kiều Phương Hạ, miệng vết thương đã hơi sưng phồng lên, có lẽ cô vẫn chưa uống thuốc giảm nhiệt.
Đã lớn như vậy rồi, cũng đã ở bên ngoài nhiều năm như thể, nhưng vẫn không biết làm sao để chăm sóc tốt cho bản thân như trước.
Anh giúp cô bôi thuốc băng bó lần nữa, trong khoảnh khắc anh buông tay cô xuống, Kiều Phương Hạ động đậy.
Anh ngước mắt, nhìn về phía Kiều Phương Hạ Kiều Phương Hạ vẫn chưa tỉnh, giống như gặp ác mộng, nhíu chặt mày, toàn thân lại khế run lên.
“Anh.
.
” Một giây sau, trong miệng cô thì thào thì thầm.
Lê Đình Tuấn ngẩn người.
Một lát sau, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ở bên tai cô nhẹ giọng dỗ dành “Anh đây”
Dường như Kiều Phương Hạ trong