Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn không động đậy, nhìn anh thành thạo mang vớ cho cô, khẽ hỏi: “Không phải anh đi công tác sao?”
“Hoãn lại rồi” Lệ Đình Tuấn điềm đạm nói Kiều Phương Hạ nhìn anh, ánh mắt khẽ động đậy.
Anh không đi, cô cũng không tiện làm được gì cả.
“Em muốn anh đi sao?” Lệ Đình Tuấn giúp cô kéo đôi vớ, nhìn vào ánh mắt cô hỏi.
Nói nghiêm túc thì Kiều Phương Hạ không muốn anh đi.
Lúc này đây, không ai làm phiền thực ra cũng khá tốt.
“Không muốn” Cô nhẹ giọng nói.
Trái tim của Lệ Đình Tuấn khẽ run lên, anh cúi đầu hôn vào cánh môi dưới đang sưng đỏ của cô, cần nhẹ vài cái, rồi nói: “Còn dính nước ép đào, vừa nãy ăn đồ không lau miệng sao?”
Cô muốn anh ở lại với cô thì anh sẽ ở lại, dù làm trì hoãn việc kinh doanh cả trăm tỷ thì anh cũng không quan tâm.
Kiều Phương Hạ lắc lắc đầu.
Lúc Lệ Đình Tuấn lại lần nữa cúi đầu xuống hôn lấy cô, cô lạnh lùng mở miệng hỏi: “Lúc anh hôn Kiều Diệp Ngọc, cũng dùng cái cớ này sao?”
Giọng điệu vô cùng bình thường Lệ Đình Tuấn không nhịn được chau mày, nói: “Em nghe ai nói anh và Kiều Diệp Ngọc có quan hệ vậy?”
“Không có sao?” Kiều Phương Hạ mím cánh môi dưới: “Anh chắc không?”
Ngay cả video Kiều Diệp Ngọc cũng đã gửi đến, vậy mà Lệ Đình Tuấn lại phủ nhận mối quan hệ giữa bọn họ, ai tin được chứ? Cô đâu phải là đứa trẻ ba tuổi.
Lệ Đình Tuấn trải qua đêm đầu tiên là lúc hai mươi sáu tuổi, chính là đêm cùng Kiều Phương Hạ.
Anh luôn nhẫn nhịn đợi đến khi Kiều Phương Hạ lớn lên, đợi cô thành niên, đợi cô hiểu được thế nào gọi là yêu, anh cẩn thận dè dặt che giấu, không dám thổ lộ vì sợ làm báu vật mà anh giữ gìn sợ hãi.
Nếu như An Phương