Lực đạo miệng của Lệ Đình Tuấn mạnh đến đáng sợ, giống như vô cùng hận cô vậy.
Kiều Phương Hạ muốn thoát ra, nhưng trực tiếp bị anh đè lên tường.
Chỉ trong mấy giây, Kiều Phương Hạ đã nếm được vị tanh ngọt nhàn nhạt truyền đến từ trong kẽ răng.
Cô cảm thấy bàn tay anh ôm eo cô, sau đó thuận tay đi vào trong quần áo.
Sắc mặt cô thay đổi, lập tức há miệng, chiếc lưỡi nóng bỏng của anh thuận thế chui vào, dùng sức quấn lấy cô, giống như muốn nuốt cô vào trong bụng, ăn từng miếng một vậy.
Lệ Đình Tuấn cảm thấy Kiều Phương Hạ không phản kháng, khi ăn chất lỏng mặn chát trong miệng, mới nhận ra Kiều Phương Hạ khóc rồi.
Động tác của anh đột nhiên dừng lại mấy giây, thả cô ra.
Kiều Phương Hạ nhìn thấy sự đờ đẫn dưới đáy mắt anh, một lúc sau, thấp giọng nói: “Số tiền mà An Phương Diệp nợ anh, tôi nhất định sẽ trả.
Còn có, chuyện bốn năm trước tôi không hề thông đồng với bà ta”
Cô có thể bù đắp lỗi lâm mà An Phương Diệp đã gây ra, nhưng không phải cô làm, cô sẽ không thừa nhận.
Lệ Đình Tuấn nghe thấy cô nhắc đến chuyện bốn năm trước, vẻ mặt anh lập tức khôi phục vẻ chế nhạo, nhẹ