“Cốc cốc cốc” Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Lệ Đình Tuấn không nhịn được cau mày.
Lam Minh Hạc ngoài cửa, anh cần phải biết hiện tại anh ta không muốn bị người khác quấy rầy.
Nhưng mà tiếng đập cửa không có chiều hướng dừng lại, dừng, lại tiếp tục vang lên.
Vài phút sau, Lệ Đình Tuấn đóng sâm cửa lại, nhìn Phó Nhiên đứng ở cửa.
Phó Nhiên nhìn từ trên xuống dưới quần áo Lệ Đình Tuấn mà đánh giá, ánh mắt dừng lại một điểm nào đó có chút thâm ý.
“Nếu chú không có việc gì gập, cháu bẻ gãy đầu chú!” Lệ Đình Tuấn cần răng hạ thấp giọng nói.
Phó Nhiên theo bản năng rùng mình một cái, anh tin Lệ Đình Tuấn có bản lĩnh làm như vậy, đừng nói bẻ một đầu người, bẻ nhiều hơn anh ta cũng không quan trọng.
“Tôi mời thầy thuốc đã tới rồi” Anh bất lực nói chuyện, Phó Nhiên nhìn Lệ Đình Tuấn thấp giọng nói: “Sửa soạn một chút rồi ra”
Lệ Đình Tuấn chỉnh đốn rồi đi ra, gặp thầy thuốc Phó Nhiên mời tới là một cụ già, vẻ mặt liền có chút lúng túng.
“Nhà thầy tôi mấy đời làm thầy thuốc, có y đức” Phó Nhiên thấy vẻ mặt khó chịu của anh ta, liền thấp giọng nói.
Cháu trai của anh ta quả nhiên là sẽ ghen, phụ nữ của anh ta, có lẽ người khác: không thể liếc mắt nhìn vào, rõ ràng mỗi ngày đều nhốt cô ở nhà là được rồi.
Lệ Đình Tuấn nhìn ra ý nghĩ trong mắt Phó Nhiên, hy vọng mang Kiều Phương Hạ nhốt ở bên cạnh, nhưng Kiều Phương Hạ không đồng ý.
Kiều Phương Hạ vội mặc quần áo, chải lại mái tóc, đi ra thì không khỏi có chút xấu hổ.
Phó Nhiên thản nhiên nhìn những vết đỏ được che dưới lớp áo của cô,Lệ Đình Tuấn hiển nhiên là cố tình, đây là im lặng đánh dấu chủ quyền, nói cho mọi người biết cô đã có người con trai bên cạnh.
“Đây là lúc thầy tôi