Kiều Phương Hạ không quay đầu lại, cũng bị khối đá này hấp dẫn, lại gần xem, viên kim cương này càng có mị lực hơn, ánh sáng của viên kim cương là màu bạc, như là mang theo một tầng sương mù dày đặc làm người ta mê muội.
“Kim cương Golconda” Những người bên cạnh cũng vì viên kim cương này, tấm tắc thở dài.
Lệ Đình Tuấn hơi ngước mắt liếc nhìn chăm chằm Kiều Phương Hạ, ánh mắt của cô có vẻ rất thích.
Chú Tân cùng hai người rảnh rỗi đi một vòng, nhìn những viên kim cương khác.
Kiều Phương Hạ cố nén đi dạo đến hơn năm giờ, cho rằng triển lãm đến đây liền có thể trở về, đang muốn nói lời tạm biệt với chú Tân, chú Tân lại hướng hai người nhẹ giọng nói: “Bữa tối của hai vị đã sẵn sàng”
“Sau một tiếng rưỡi hoạt động sẽ đúng giờ mở màn”
“Còn có cái hoạt động gì nữa à?” Kiêu Phương Hạ vừa quay đầu liếc nhìn Lệ Đình Tuấn.
Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng lôi kéo tay Kiều Phương Hạ, hướng ghế tư nhân bọn chú Tân chuẩn bị sẵn đi tới, thấp giọng nói: “Buổi tối còn có Kiều Phương Hạ giờ mới hiểu được, dụng ý ngày hôm nay Lệ Đình Tuấn mang cô tới.
Những viên kim cương này có thể mua và bán, nhưng một số được ghi là không bán.
Kiều Phương Hạ thấy Lệ Đình Tuấn không có mở miệng, cho là bọn họ chỉ là đến xem hoạt động.
triển lãm cá nhân mà thôi Hơn nữa, cô vốn là tưởng rằng không mua bán kim cương chỉ dùng để triển lãm kim cương Golconda dường như là một trong những bảo vật do hoàng tộc truyền lại, những viên kim cương khác đa số đều có lai lịch, không nghĩ tới được dùng để đấu giá!
“Chúng ta trở về đi” Cô suy nghĩ một chút, kéo ống tay áo Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng nói.
Không phải lại chơi