Lệ Đình Tuấn vẫn luôn bận rộn đến sáng hôm nay, lúc nhìn thời gian mới nhớ ra, sinh nhật của Kiều Phương Hạ sắp đến rồi, Lệ Quốc Chiến gọi anh trở về bàn bạc mà anh quên mất.
Vội vàng chạy về nhà, cuối cùng cũng đuổi kịp.
“Đi học à?” Anh nhìn cô thấp giọng hỏi.
“Sáng nay em trực nhật” Kiều Phương Hạ gật đầu.
Lệ Đình Tuấn im lặng, đón lấy cặp sách trên vai cô, xoay người đi ra ngoài.
Kiều Phương Hạ gần như phải chạy chậm mới theo kịp bước chân anh, ngoan ngoãn đi theo sau anh và lên xe.
Lệ Đình Tuấn cài chắc dây an toàn, thấy Kiều Phương Hạ từ cửa sau leo vào, nhìn cô nhẹ giọng nói: “Bắt đầu từ hôm nay, em ngồi ghế phụ”
“Hả?” Kiều Phương Hạ ngây ngốc một chút, người vừa chui vào xe một nửa liền khựng lại tại đó.
“Ngồi ở phía trước” Lệ Đình Tuấn thông qua kính chiếu hậu nhìn cô, kiên nhãn lặp lại một lần nữa.
Thế là Kiều Phương Hạ thu chân mình lại, bước đến ngồi vào ghế phụ.
Cô ngồi ghế sau đã quen, bình thường cũng không thắt dây an toàn gì, quay đầu tìm dây an toàn một lúc lâu cũng không tìm thấy, vừa ngẩng đầu, đáy mắt Lệ Đình Tuấn mang theo vài phần bất lực đang nhìn cô.
“Ngược rồi” Anh nhìn cô thấp giọng nói.
Đầu óc Kiều Phương Hạ vẫn chưa kịp phản ứng, anh bèn nghiêng người qua, cánh tay dài vòng qua cô, nắm lấy dây an toàn của ghế phụ.
Kiều Phương Hạ bị anh vây trong lòng, lúc này mới phản ứng lại được, anh nói là