“Thân phận hacker của Kiều Phương Hạ rất đặc biệt, không thể dễ dàng để lộ được, cô có thân phận cổ đông phía sau tập đoàn Thiên Hoàng, ngoại trừ Đường Minh Kỷ và ba anh ta ra, thì không có người thứ ba biết được.
Lệ Đình Tuấn không khỏi cười nhạo, hơi quay đầu, nhìn về phía Kiều Phương Hạ: “Sao tôi lại nghe nói, cô Kiều sẽ sớm đính hôn với con trai lớn nhà họ Tiêu nhỉ?”
“Tránh hiềm nghỉ cũng không biết sao?”
Hai câu nói này, đau hơn cả tát vào mặt.
Kiều Phương Hạ đứng nguyên tại chỗ, im lặng một lúc, sau đó, quay đầu đối mắt với Lệ Đình Tuấn, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn anh Lệ đã nhắc nhị “Nhưng tôi tin đây đều là người thân cận của Đường Minh Kỷ, tất nhiên sẽ không nói nhiều rồi”
Nói xong, lại nói với Đường Minh Kỷ: “Không cần tiên nữa, tôi tự mình đi xuống”
Đường Minh Kỷ không nói nhiều, ánh mắt nhìn theo Kiều Phương Hạ vào trong thang máy, khi thu lại ánh mắt, đúng lúc đối mắt với Lệ Đình Tuấn.
Ánh mắt Lệ Đình Tuấn lạnh đến đáng sợ, xung quanh đều im lặng, Đường Minh Kỷ bị anh nhìn đến tê dại cả da đầu.
“Hơn nữa hôm nay anh Lệ cũng đã đích thân đến đây, nhất định là vì bộ phim của em mà đến.
Chị không thể không nói, em có một cái tật xấu rất lớn, sao em lại không tự nhận mình ưu tú thế nào chứ?”
“Tất nhiên Đình Tuấn đến đây vì tôi rồi” Kiều Diệp Ngọc nhàn nhạt trả lời, trong giọng nói mang theo sự kiêu ngạo.
Một lúc sau, lại kiêu ngạo nói: “Người đó… bỏ đi, đến cả