“?” Lệ Đình Tuấn quay đầu nhìn, thấy cô còn đứng ngoài cửa không đi vào thì hơi nhíu mày.
“Em có thể đưa ra một yêu cầu không?” Kiều Phương Hạ suy nghĩ một lát, nhỏ giọng hỏi Lệ Đình Tuấn.
“Nói” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.
Đừng nói một cái, mười cái, một trăm cái, chỉ cần là yêu cầu cô đưa ra anh đều sẽ đồng ý.
“Vậy thì…” Kiều Phương Hạ úp úp mở mở, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Tối hôm nay, anh có thể ở lại được không?”
Lệ Đình Tuấn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt khế dao động nhưng không lên tiếng.
Cô biết mình vừa nói gì không? Cô mời anh ở lại?
Gương mặt nhỏ nhắn của Kiều Phương Hạ dần dần đỏ lên, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn Lệ Đình Tuấn, giọng nói giống như muỗi kêu: “Em không dám ngủ một mình…”
Dừng lại lấy hết dũng khí đánh bạo nói: “Không thì chờ em ngủ rồi anh mới về được không?”
Cô và Lệ Đình Tuấn không phải chưa từng ngủ cùng trên một cái giường, nhưng đó là chuyện hồi còn bé, hình như từ sau khi cô lên trung học thì không làm vậy nữa.
Cô biết mình lớn rồi, nam nữ khác biệt.
Nhưng cô thật sự không dám ngủ một mình trong hoàn cảnh xa lạ, một căn phòng vắng vẻ lớn thế này chỉ có mình cô.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm vào cô một lúc rồi nói: “Ừ, vào đi.”
Kiều Phương Hạ nghe thấy anh đồng ý, lúc này mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Lệ Đình Tuấn nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của cô, đáy