Kiều Phương Hạ cảm giác Lệ Đình Tuấn lúc này đáng ghét nhất, luôn tỏ ra nghiêm túc nhưng lại thích nói càn, cô bất ngờ đến mức không thể phản bác lại.
Lệ Đình Tuấn cởi áo khoác xuống, nhẹ nhàng ném sang một bên, xắn tay áo sơ mi lên, đặt bữa tối mang lên bàn, nói: “Anh chỉ hi vọng chuyện em lén sử dụng máy tính có thể cho anh một lý giải hợp lý!”
“Bãng không, anh nghĩ anh nên phạt em để em nhớ đến những chuyện mình đã làm”
Kiều Phương Hạ cong khóe miệng, lén lút liếc mắt nhìn anh.
Anh có hơi có phần kiểm soát quá đáng, vết thương trong mắt cô gần như đã lành, máu cũng không còn nữa.
“Nếu còn đảo ánh mắt xem thường đó lần nữa, cơ hội giải thích với anh sẽ bị thu hồi”
Lệ Đình Tuấn nhìn cô không chớp mắt trong suốt bữa tối, tiếp tục nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ thắc mắc có phải sau lưng anh cũng có mắt hay.
không.
Cô liếc nhìn bóng lưng rộng lớn của anh, định dứt khoát lật bài ngửa với anh, cô thấp giọng hỏi: “Sao anh không nói cho em biết về Kiều Diệp Ngọc?”
Lệ Đình Tuấn khựng lại khi giúp cô múc một bát cháo.
“Anh không muốn làm bẩn tay em” Một lúc lâu sau, anh thì thâm đáp lại.
Có một số việc anh không muốn Kiều Phương Hạ nhúng tay vào.
Những đau đớn mà cô phải chịu đựng, chỉ cần nói cho anh biết là được, anh sẽ giúp cô lột trần và dọn dẹp mọi chuyện phía sau.
Người trong gia đình, chỉ cần một người bị dơ bẩn là đủ rồi Người phụ nữ của Lệ Đình Tuấn chỉ cần làm những gì mình thích, vui vẻ, anh