“Được rồi! Mọi người cứ đi trước đi!” Kiều Phương Hạ trầm giọng đáp.
Tống Thịnh và những người khác không tiếp tục ở lại nữa, lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, Lục Nhất Minh là người đi cuối cùng, nhìn về hướng phòng tắm, đắn đo rồi giúp mọi người đóng cửa phòng bệnh.
Kiều Phương Hạ thở phào nhẹ nhõm khi nghe được động tĩnh của bọn họ rời đi.
Trước mặt, Lệ Đình Tuấn sắc mặt tối đen, kinh hãi nhìn cô chằm chằm không phát ra tiếng.
“Đối với em cũng không có gì lạ..”
Kiều Phương Hạ nhếch mép cười hỏi: “Điện thoại của em vẫn ở chỗ anh, bọn họ không liên lạc được với em, đương nhiên muốn qua thăm thì em cũng không biết”
Lệ Đình Tuấn sắc mặt càng khó hiểu.
“Đường Minh Kỷ nói sẽ tới.
Anh càng không thể trách em được.
Nếu anh trả điện thoại cho em sớm hơn, có lẽ em có thể từ chối trước khi anh ta nói anh ta sẽ tới rồi”
Kiều Phương Hạ thẳng thản trả lời.
Nói xong, nghĩ đến câu trả lời vừa rồi của Lệ Đình Tuấn, cô không khỏi bật cười thành tiếng.
Lệ Đình Tuấn như bị gậy ông đập lưng ông.
Lệ Đình Tuấn sắc mặt đen lại, trầm giọng gọi tên cô: ” Phương Hạt” giọng nói hàm ý cảnh cáo cô.
Kiều Phương Hạ ngẩng đầu nhìn anh, vẫn cười nói: “Vậy còn anh.”
Lệ Đình Tuấn vừa xấu hổ vừa tức giận, trực tiếp cúi đầu cản môi cô, chặn hết lời nói trong miệng.
Trong xe hơi Đường Minh Kỷ dừng xe, quay đầu nhìn Cố Dương Hàn bên cạnh.
“Anh thật sự không đi lên sao?” Anh ta nghiêm túc hỏi.
Cố Dương Hàn nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm giọng đáp: “Không đi nữa”
“Không phải anh…”
Đường Minh Kỷ có chút khó chịu, cho rằng Cố Dương Hàn cũng đang bực dọc điều gì đó.
Cố Dương Hàn trở về vừa đúng sinh nhật Kiều Phương Hạ, anh và Lệ Đình Tuấn tìm được Kiều Phương Hạ, mấy ngày nay ở thành phố Hạ Du vừa bí mật giúp Kiều Phương Hạ, vừa giúp cô giải quyết những phiền phức, tất cả những gì anh ta làm Kiều Phương Hạ đều không biết, thậm chí Kiều Phương Hạ còn không biết Cố Dương Hàn đang ở thành phố Hạ Du.
Dựa vào điều gì? Tại sao Lệ Đình Tuấn làm tất cả vì Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ làm gì cũng phải báo cáo,