Vài giây sau thấy mấy chấm xanh nhấp nháy gần thành phố Hạ Du, cô bất giác hơi cau mày.
Nơi chấm xanh nhấp nháy chính là vị trí người đang theo dõi định vị của cô ở trên mạng.
Không ngờ Phó Thành Đô lại tìm hacker dò tìm cô.
Tại sao?
Kiều Phương Hạ lập tức gửi một tin nhắn đến chú Tâ hết sức khẩn cấp, nhận được tin nhản lập tức trả lời cháu.”
Mấy phút sau chú Tân gửi lại một dấu “?”
Cũng may, chú Tân không bỏ mặc cô.
“Phó Thành Đô có tới tìm chú không? Anh ta đang tìm cháu?” Kiều Phương Hạ vội vàng hỏi.
“Không có, từ lần trước, cậu ta đã không liên lạc lại với chú nữa.”
Chú Tân trả lời.
Kiều Phương Hạ cân nhắc kỹ càng, sự việc xảy ra bất thường, nhất định có điều mờ ám.
Về sau cô nhất định phải coi chừng Phó Thành Đô.
“Chú Tân, Sân bay thành phố Hạ Du, hầm để xe.
Phó Thành Đô mở cửa xe, hơi mất bình tĩnh nói khẽ với Lệ Đình Tuấn: “Không nghe, cô ấy đang ở núi Lan Nhã, có lẽ tín hiệu không tốt.”
Lệ Đình Tuấn hạ ánh mắt nhìn qua điện