“Đừng sợ” Sau mấy giây, cô nhận thấy được Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy cô, khẽ nói với cô: “Anh ở đây”
Kiều Phương Hạ từ nhỏ đã sợ không gian xung quanh bịt kín tối đen như mực, là do chứng bệnh tự kỷ gây ra.
Anh nghĩ là cô sợ ở trong xe một mình.
“Dù có xảy ra chuyện gì, đừng mở cửa xe, anh sẽ nhanh chóng quay lại” Anh ôm cô một lát, cúi đầu hôn lên trán cô, nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ còn chưa kịp kéo lấy anh, liền nghe thấy tiếng động sột soạt, nghe thấy anh xuống xe.
Thích ứng một lúc với môi trường hoàn toàn tối đen không có ánh sáng, Kiều Phương Hạ đã cố gắng có thể nhìn thấy hình dáng của mọi vật xung quanh, cô thấy Lệ Đình Tuấn bước về phía ghế sau, tìm ra một vật gì đó.
Cô biết đó là khẩu sủng Lệ Đình Tuấn phòng bị lâu dài.
Cô thấy Lệ Đình Tuấn rút nó ra, trở tay nhẹ nhàng đóng cửa xe.
Nếu như đối phương lựa chọn hoàn cảnh trong bóng tối để ra tay, chứng tỏ đối phương nhất định đeo thiết bị nhìn đêm! Vậy chắc chắn Lệ Đình Tuấn sẽ ở trong tình thế bất lợi!
Kiều Phương Hạ có chút lo lắng, đắn đo mấy giây, lập tức lặng yên không một tiếng động xoay người ra ghế sau, tìm một khẩu súng khác, lại lấy ra một băng đạn, nhanh chóng nắp vào bên trong nòng súng.
Vừa mới nắp tới viên thứ ba, liền nghe thấy bên ngoài truyền tới liên tiếp mấy tiếng đạn xé tan không khí.
Kiều Phương Hạ giật thót tim,