Ngay trước khi Kiều Phương Hạ bị Lệ Đình Tuấn đuổi ra khỏi nhà họ Lệ, An Phương Diệp đã mang theo một số tiền lớn và tên bám váy trốn ra nước ngoài, khiến chuỗi tiền quỹ đứt đoạn, những dự án hợp tác mà nhà họ Lệ dùng để khởi tử hồi sinh cũng đều thất bại.
Lệ Đình Tuấn bị đối phương bày kế, khiến cho anh say bí tỉ, nhà đối phương muốn nhân cơ hội này diệt cỏ tận gốc, diệt trừ mối họa là Lệ Đình Tuấn, là Diệp Ngọc đột nhiên xuất hiện ở gần đó, cô ta đã dùng bản thân để cứu Lệ Đình Tuấn khỏi một đòn chí mạng giống như đêm qua, cứu anh một mạng.
Sau khi Kiều Diệp Ngọc xuất viện, nhà họ Lệ rất biết ơn cô ta, trong quá trình Lệ Kiến Đình tiếp xúc với Kiều Diệp Ngọc, chỉ cảm thấy cô ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, lại nhìn ra Kiều Diệp Ngọc thích Lệ Đình Tuấn, cho nên đã thầm mến cô ta từ tận đấy lòng, muốn cô ta làm cháu dâu của mình.
Lệ Đình Tuấn không biết Lệ Kiến Đình đã chiều chuộng Kiều Diệp Ngọc như thế nào, Lệ Đình Tuấn cũng không muốn quan tâm.
Sao mọi chuyện lại tới mức như ngày hôm nay chứ? Vô Nhật Huy đi cùng Lệ Đình Tuấn, anh ta ở bên cạnh thấy rõ ràng.
“Tôi lòng lang dạ sói thì sao chứ?” Một lúc lâu sau, Lệ Đình Tuấn ngước mắt lên nhìn Vô Nhật Huy, khẽ cười khẩy một tiếng, hỏi anh ta, “Thứ mà tôi đã cho cô ta, còn không đủ nhiều sao?”
Vô Nhật Huy đối diện với anh, suy nghĩ một hồi, vẫn kiên trì, nói: “Cách trả ơn có rất nhiều.”
Không ai ngờ được là, đêm qua lại xảy ra chuyện như thế, lịch sử lại một lần nữa lặp lại.
“Cậu hai…” Một vệ sĩ canh giữ phòng bệnh cho Kiều Diệp Ngọc vội vàng bước tới, nhìn đống hỗn độn trên sàn, do dự không dám nói.
“Nói đi” Lệ Đình Tuấn liếc nhìn anh ta, trầm giọng nói.
“Chỗ cô hai lại không ổn nữa rồi, lại bị đưa vào phòng cấp cứu, cậu mau đi xem một chút đi!” Người vệ sĩ kiên trì nói.
Lệ Đình Tuấn hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy, vẻ mặt u ám đi về phía thang máy.
Trong phòng, Kiều Phương Hạ vừa nghe thấy tiếng điện thoại rơi, đã tỉnh dậy từ trong mộng.
Tai cô đau, nên không nghe rõ lắm, dường như cô nghe thấy giọng nói của Lệ Đình Tuấn, cô ngồi