“Hơn nữa từ cổ chí kim đều lấy hỉ hóa xung, mày gả cho nhà họ Tiêu, nói không chừng tâm trạng ông nội sẽ tốt hơn, bệnh tình cũng sẽ…
“Ông đang nói cái rắm gì vậy?” Kiều Phương Hạ khó chịu cắt ngang lời ông ta, nhỏ giọng nói “Mày… Kiều Đông Phương vô cùng sửng sốt trước lời mắng mỏ của cô.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không gả cho Tiêu Hoàng Khải, nếu như ông đã đồng ý vậy thì ông đi mà cưới anh ta” Kiề Phương Hạ nói xong liền đóng cửa phòng bác sĩ lại, ngăn cách đám người Kiều Đông Phương và Kiều Diệp Ngọc ở bên ngoài.
Ngày hôm sau, khi Kiều Phương Hạ đang ngủ say, bỗng điện thoại cô đổ chuông.
Mãi cho đến khi điện thoại vang lên lần thứ hai, cô mới mơ hồ nghe máy: “Ai đấy?”
“Xin chào, cô có phải bà Lệ không?” Người ở đầu dây bên kia thận trọng hỏi.
Hai từ “Bà Lệ” khiến đầu óc Kiều Phương Hạ tỉnh táo ngay lập tức.
Cô sững người trong vài giây rồi mới trả lời: “Không phải tôi, cô gọi nhầm rồi”
Cô nhìn vào màn hình điện thoại, một số điện thoại lạ gọi đến cho cô.
“Vậy thì… cô có phải cô Kiều không?” Người ở đầu dây bên kia tiếp tục kính cẩn hỏi.
Hai mươi phút sau, Kiều Phương Hạ chạy đến tụt cả hơi đến trường mẫu giáo, vừa đến nơi liền nhìn thấy Đình Trung và mấy cậu bé khác đứng ở trước cửa phòng hiệu trưởng.
Khuôn mặt Đình Trung đỏ rực, mấy đứa trẻ bên cạnh trông cũng không khá hơn là bao.
Rõ ràng là đã đánh nhau.
Những đứa trẻ khác đều đang khóc, nhưng Đình Trung vẫn kiên cường đứng đó, không nói một lời, đôi mắt đỏ