Khi Kiều Phương Hạ quay về nhà, cảm thấy vừa mệt vừa bưồn ngủ, hai ngày nay bà dì của cô ghé thăm, suốt ba năm nay, mỗi khi bà dì đến là cô lại đau đớn đến mức chết đi sống lại Nếu không phải là vì Đình Trung, cô dự định mấy hôm này không ra khỏi nhà.
Kiều Phương Hạ tự pha cho mình một cốc nước đường nâu, nẵm trên ghế sô pha, đau đến mơ màng, rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
“Phụ huynh không đến không được đâu” Trong giấc ngủ chập chờn, dường như Kiều Phương Hạ đang trở lại mười lăm năm về trước.
Cô giáo đã dặn dò cô rất nhiều lần, nhất định phải có một người nhà đến.
“Tao không đi họp phụ huynh cho mày đâu, mày có còn là người nhà họ Kiều nữa đâu, đi mà bảo mẹ mày đi” Bên trong điện thoại, giọng nói thiếu kiên nhẫn của Kiều Đông Phương vang lên.
Kiều Phương Hạ nắm chặt lấy ống nghe đi lặng vài giây: “Mẹ con đi công tác nước ngoài r ngại không dám nhờ bác Lệ.”
“Không phải mẹ mày muốn ngủ với nhà họ Lệ sao? Bây giờ ông ta là ba mày rồi, mày ngại hay không liên quan quái gì đến tao.” Kiều Đông Phương nói xong lời này, liền cúp điện thoại Kiều Phương Hạ nghe thấy tiếng cúp máy, liền thở dài đây bất lực.
Cô quay người bước ra ngoài bốt điện thoại “Thời nào rồi mà còn có người sử dụng bốt điện thoại công cộng?” Vài bạn nữ cùng lớp đi ngang qua, cười nhạo cô.
Kiều Phương Hạ chỉ nhìn bọn họ, không nói câu nào.
Nhưng việc Kiều Phương Hạ im lặng ngược lại lại khiến bọn họ được nước lấn tới, cho răng cô đang khinh thường bọn họ.
“Chẳng phải mẹ nó sống tốt lắm sao, sao đến cái điện thoại di động cũng không mua nổi cho con gái vậy?”
“Đúng đấy.”
“Ngủ với nhau mười năm rồi nhưng vẫn chưa kết hôn, nói trắng ra chỉ là tình nhân thôi, có gì hay ho chứ?”
Kiều Phương Hạ bước ra bên ngoài cổng trường,