Lê Đình Tuấn căn bản không muốn so sánh bản thân với những tên đàn ông khác, làm như thế chẳng khác nào hạ thấp giá trị bản thân.
Nhưng anh quả thật khó mà không chế tâm tình.
Thấy Kiểu Phương Hạ im lặng, dáng vẻ buồn bực vì lỡ nói ra lời dỗ dành không đúng lúc, Lê Đình Tuấn cảm thấy cô vô cùng đáng yêu, bèn cúi đầu hôn cô thật sâu.
Xem như chuyện ám sát lần trước như nước chảy mây bay vậy.
Kiều Phương Hạ hôm nay tô son màu đỏ rượu.
Anh hôn cô đến mức toàn bộ màu sắc đều mất đi mới thỏa mãn tách ra.
Hai người đều không nhịn được thở hổn hển, đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng kèn xe báo hiệu.
Kiều Phương Hạ nhanh chóng chỉn chu lại quần áo cùng lớp trang điểm bị Lê Đình Tuấn làm cho phái đi, sau đó cùng anh bước ra ngoài.
Vân Nguyệt và Vô Nhật Huy cùng những người khác đang giúp Phó Thành Đô mang vật dụng vào trong.
Triệu Hoàng Mai bị thương ở phần mắt cá chân, sau khi xuống liền chống tay vào thân xe giữ thăng bằng, khập khiễng đi từng bước.
Nhìn thấy Vân Nguyệt, liền ngoan ngoãn kêu.
“Mẹ.”
Thời điểm Triệu Hoàng Mai gọi đối phương là mẹ, sắc mặt Phó Thành Đô thoảng ngần ngơ.
Sau khi giao toàn bộ hành lý cho người giúp việc, anh mới đi đến trước mặt Vân Nguyệt, giải thích tình huống.
“Hiện tại Hoàng Mai đi đứng bất tiên, trước tiên con thu xếp em ấy nghỉ ngơi ở đây vài ngày.
Chờ đến khi tình trạng tốt lên thì sẽ đón đi.”
Kiều Phương Hạ không thể nào nhớ rõ lần cuối mình trông thấy Triệu Hoàng Mai là khi nào.
Đối phương lớn hơn cô hai tuổi, dáng vẻ vô cùng xinh đẹp dịu dàng, từ nhỏ đến lớn luôn hiểu chuyện ngoan ngoãn, khiến mọi người hài lòng.
Mỗi khi An Phương Diệp kể chuyện vụn vặt cho cô nghe, thi thoảng sẽ nhắc đến Hoàng Mai.
Mẹ cô nói rằng cho dù đứa con gái lớn tính