Đình Trung ngồi trên đùi bà ấy, cậu tự chơi một lúc thì bỗng nhiên nhìn sang Phó Minh Tuyết, nói: “Hôm nay là sinh nhật của bà nội, tức giận sẽ không đẹp nữa đâu!”
Phó Minh Tuyết hơi ngẩn người.
Đình Trung móc một cái ghim cài áo kim cương từ trong túi ra, cài lên vạt áo cho Phó Minh Tuyết.
Bàn tay nhỏ béo múp như trẻ sơ sinh, loay hoay một hồi mới cài xong cho Phó Minh Tuyết.
“Ở đâu ra đấy?” Phó Minh Tuyết ngạc nhiên nhìn Đình Trung giúp bà ấy cài ghim cài áo, khẽ hỏi: “Sao Đình Trung lại biết hôm nay là sinh nhật của bà nội?”
“Mẹ nói đó.
Đình Trung nhìn Phó Minh Tuyết, cười híp mắt hỏi bà ấy: “Bà nội thích cái này không? Mẹ tự mình chọn đó.”
Phó Minh Tuyết lại chợt ngẩn ra, dời mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ đang ngồi chung với Lệ Đình Tuấn giữa một đám người.
Kiều Phương Hạ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Lệ Đình Tuấn, nhìn Lệ Đình Tuấn và người bên cạnh nói chuyện, thỉnh thoảng thêm vào vài câu.
Tất cả mọi người đều quên mất hôm nay là sinh nhật của bà ấy, bao gồm cả bản thân bà.
Bà không ngờ, Kiều Phương Hạ lại ghi nhớ trong lòng.
Còn chưa thu tầm mắt về thì bỗng dưng Đình Trung trèo xuống khỏi người bà, quay người chạy sang phía góc tường.
Phó Minh Tuyết lo lắng cho đứa trẻ, lập tức đứng dậy đuổi theo.
Còn chưa đuổi kịp, bỗng nhiên Đình Trung lại cất công kéo một chiếc xe đấy nhỏ từ trong góc tường ra.
Ánh đèn trong phòng bỗng chốc trở nên tối mịt.
Đình Trung tháo vật che chắn trên chiếc xe đẩy nhỏ xuống, một cái bánh kem cao ba tầng bỗng hiện ra trước mặt Phó Minh Tuyết.
Phó Minh Tuyết ngơ ngác nhìn chăm chằm vào chiếc bánh kem, không nói nên lời.
Quả thật bà ấy đã quá vui mừng kinh ngạc.
Phó Minh Tuyết cũng không nhớ