“Kiều Phương Hạ, chị có biết, em và chị khác nhau chỗ nào.
không?” Kiều Diệp Ngọc nhẹ nhàng hỏi Kiều Phương Hạ.
“Em và chị khác nhau ở chỗ lúc đánh bạc em dùng cả mạng sống để bảo vệ Lệ Đình Tuấn, còn chị thì lúc nào cũng kéo anh ấy xuống, hại anh ấy suýt chút nữa phá sản không gượng dậy nổi, hại anh ấy lúc nào cũng lo lắng vì chị.”
“Kiều Phương Hạ, chị hoàn toàn không xứng với Lệ Đình Tuấn.
Trong lòng chị là người rõ nhất, chị thực sự không xứng.”
Kiều Phương Hạ chỉ yên lặng nghe cô ta nói từng câu từng chữ.
Cô và Lệ Đình Tuấn nếu có cái gì, thì cũng không tới lượt Kiều Diệp Ngọc đến chia rẽ, cô nhếch môi, rồi sẽ hỏi rõ Lệ Đình Tuấn.
Đến khi Kiều Diệp Ngọc nói xong, cô lạnh lùng hỏi ngược lại: “Nói xong rồi?”
“Chưa xong, giữa em và chị có mối thù sâu sắc, nói ba ngày ba đêm vẫn không đủ” Kiều Diệp Ngọc lắc đầu, nhẹ nhàng trả lời: Nhưng là ai cho rằng chị là chị em tốt của em, em hận chị tới tận xương tủy, vậy mà mỗi ngày còn khiến em phải nhìn mặt chị làm em chán ghét đến ghê tởm.”
“Tại sao chị lại về đây?”
“Trong ánh mắt của Kiều Phương Hạ toát ra một tia lạnh lẽo, hỏi ngược lại cô ta: “Tôi có quay về hay không, thì có liên quan gì đến cô?
Nếu là vật trong tay cô, thì tại sao phải giở mọi thủ đoạn để nắm lấy?”
“Cô nói răng cô là người đã nổ súng để cứu Đình Tuấn, cô chắc chứ?”
Kiều Diệp Ngọc không quan tâm trả lời: “Có hay là không, thì có liên quan gì sao? Sự thật mới là thứ quan trọng sao? Cho dù mọi người biết chính chị mới là người nổ súng, thì như thế nào?”
“Vết thương phía sau lưng chị chính là do Đình Tuấn gây ra, đây là sự thật mà chính em cũng không thể thay đổi.”
E rằng Kiều Diệp Ngọc không