Kiều Đông Phương nghe nói chuyện xảy ra tối hôm qua ở bệnh viện, tiến lên cản giữa Kiều Phương Hạ và Kiều Diệp Ngọc.
“Tôi cũng là ông sinh đó” Kiều Phương Hạ mặt không cảm xúc nhìn chằm chẳm vào Kiều Đông Phương, nhẹ giọng nói: “Ông rõ ràng đã biết rõ, Kiều Diệp Ngọc là người như thế nào, ông vẫn giúp nó”
“Nếu như ông dám cản tôi nữa, thì đừng có trách tôi ra tay không khách sáo.”
Mỗi câu nói của Kiều Phương Hạ, đều nói đến nỗi khiến Kiều Đông Phương chột dạ.
Hơn nữa trải qua lần Tiêu Hoàng Khải bắt cóc Kiều Phương Hạ kia, ai còn không biết bây giờ trong lòng của Lệ Đình Tuấn, vị trí của Kiều Phương Hạ quan trọng thế nào chứ?
Tống Vân Lan bởi vì chuyện lần trước, sau đó lại bị Lệ Đình Tuấn ép buộc bắt Kiều Diệp Ngọc gả cho Tiêu Hoàng Khải, đã bị dọa đến nỗi có chút bị thần kinh rồi, bây giờ mỗi ngày đều dựa vào thuốc để chống đỡ, mới duy trì trạng thái tính táo của người bình thường.
Tối hôm qua bởi vì nghe nói chuyện Kiều Diệp Ngọc suýt chút nữa thì bị làm nhục, sợ tới mức lại phát bệnh, một đêm không ngủ, đã bị đưa đến bệnh viện từ sớm Kiều Đông Phương và Phương Hạ đối mắt lạnh lùng nhìn nhau mấy giây, dần dân không lên tiếng, không dám lại đắc tội cô nữa.
Kiều Phương Hạ chậm rãi bước đi qua bên người Kiều Đông Phương, đi đến bên cạnh Kiều Diệp Ngọc, nhẹ nhàng nâng cắm của Kiều Diệp Ngọc lên, ép cô ta phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của cô.
Tuy Kiều Diệp Ngọc có chút sợ hãi, vẫn làm bộ bình tĩnh như trước rồi lại thoải mái đối mắt nhìn Kiều Phương Hạ.
Kiều Phương Hạ cười với cô