Cô ta nhất định phải sống tiếp, tiền đề để báo thù Kiều Phương Hạ là cô ta nhất định phải giữ lại mạng sống của mình!
Đếm ngược ba giây, Kiều Diệp Ngọc bất chấp tất cả nhằm chặt mắt, thét chói tại bóp còi súng liên tục mấy phát, lực phản lại rất lớn, khiến cô ta lúc nổ phát súng cuối cùng làm tuột súng khỏi tay, rơi xuống đất.
Kiều Phương Hạ nâng mắt nhìn tấm bia ngấm đối diện, nhịn không được cười lạnh.
Sau đó, buông cô ta ra.
Kiều Diệp Ngọc dường như đến cả súng cũng không biết dùng, không có phát nào trúng vào bia ngắm cả, không biết viên đạn đã bay về đâu rồi, càng đừng nhắc đến cứu người, giết người.
Lệ Đình Tuấn nghe thấy tiếng hét của Kiều Diệp Ngọc, dường như là xông đến đây, lúc anh bước nhanh đi vào, anh cũng đã tính toán đến tình huống xấu nhất rồi.
Nhìn thấy Kiều Diệp Ngọc ngồi trên đất, co quắp ở trong một góc nhỏ nức nở, vẫn còn sống, anh mới thoáng thở nhẹ ra một hơi.
Anh chuyển mắt nhìn về phía Kiều Phương Hạ lặng lẽ không lên tiếng đang bình tĩnh cởi đồ bảo hộ ra, Kiều
Phương Hạ lại làm như anh không tồn tại, đem tất cả đồ đạc nhẹ nhàng đặt trên bàn, nhẹ giọng nói với Lục Đình Nam: “Cảm ơn anh.”
Nói xong, đến cả liếc mắt