Nếu như những người này còn tiếp tục lao tới, rất có thể cô sẽ phải chết ở đây.
Nhưng cô không thể làm liên lụy đến Đường Nguyên Khiết Đan trên xe, Đường Nguyên Khiết Đan hoàn toàn vô tội.
Ngay lúc cô đang mồ hôi đầm đìa từ dưới đất đứng dậy, những người mặc áo đen đeo khẩu trang kia bỗng nhiên dừng động tác.
.
||||| Truyện đề cử: Cục Cưng Có Chiêu |||||
Kiều Phương Hạ nằm chặt súng trên tay, nhìn thấy họ không ai có động tĩnh gì, từ từ lùi lại về phía sau đến chiếc xe.
Bên kia dừng lại đột ngột khiến cô nhíu mày khó hiểu.
Cô không dám lơi lỏng nửa phần, từng bước đều rất thận trọng, cứ như vậy nhìn những người đó quay xe rời khỏi chỗ này.
Cô quay lại nhìn phía sau, chiếc xe phía sau cũng đi mất.
Cho dù nguyên nhân là gì thì những người đó cũng đã i rồi, trước mắt vẫn là an toàn.
Cô thở hổn hển thật lâu, vết đạn sượt qua trên cổ lúc này mới truyền đến cơn đau đớn như bị kim đâm.
Cô dùng tay chặn lấy chỗ đang rỉ máu, khập khiễng đi về phía chiếc xe của mình.
Trong xe, Đường Nguyên Khiết Đan còn lo lắng gọi điện thoại cho Lệ Đình Tuấn, vừa nhìn ra ngoài đã phát hiện những người kia đi rồi, Kiều Phương Hạ mặt trắng bệch đi tới, cô ấy lập tức lao xuống xe, đỡ lấy Kiều Phương Hạ vào băng ghế sau.
“Phương Hạ!” Đường Nguyên Khiết Đan nhìn thấy máu qua kẽ hở chảy ra trên cổ Kiều Phương Hạ, vừa sợ hãi vừa lo lắng,