Hai người nhìn nhau mấy giây, Kiều Phương Hạ thu lại ánh mắt đầu tiên, vô cùng bình tĩnh tự nhiên tiếp tục lấy quần áo: “Sao hôm nay anh Lệ lại rảnh rỗi thế này?”
“Trong nhà nói, hôm nay muốn cô quay về nhà ăn cơm cùng với tôi.” Lệ Đình Tuấn nhẹ nhàng trả lời.
“Thật xin lỗi.
Anh Lệ cũng đã nhìn thấy rồi đấy, cơ thể tôi không được khoẻ” Kiều Phương Hạ vừa lạnh lùng trả lời, vừa giật lấy chiếc áo khoác ở bên cạnh mặc vào, rồi soi gương sửa sang lại tóc.
Ngừng một lát lại nói: “Nói ra thì, thật ra nhà họ Phó các anh nên mời Kiều Diệp Ngọc ăn cơm đúng chứ? Dù sao thì nó cũng vì cứu anh mà nếm nhiều trái đẳng như vậy còn gì.
Trong giọng nói của cô mang theo ý châm biếm nhàn nhạt.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm cô qua gương.
Kiều Phương Hạ nâng mắt, đúng lúc chống lại tầm mắt của Lê Đình Tuấn.
Mặc dù Kiều Phương Hạ không đi đến chỗ Lục Đình Nam để chứng minh cái gì, nhưng Lệ Đình Tuấn cũng rất biết rõ chân tướng sự thật.
Đó là Kiều Phương Hạ đã cứu anh.
Anh nhìn ánh mắt lạnh lùng của Kiều Phương Hạ, im lặng vài giây, bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: “Mẹ tự mình đến đây, đang chờ ở quán cà phê gần đây.”
Kiều Phương Hạ không biết câu này của Lệ Đình Tuấn có phải là đang tỏ ra yếu thế hay không, nhưng mà với một tên đàn ông bị mù, cô không muốn nhiều lời, lại càng không muốn cùng anh ăn cơm với người nhà của anh.
Cô mặc áo khoác, chỉnh đốn bản thân ổn thỏa, xách túi xách của mình lên, xoay người đi về phía cửa.
Ngón tay vừa mới chạm vào cửa, Lệ Đình Tuấn bỗng nhiên phủ lấy tay cô, bọc đầu ngón tay lạnh như băng của cô trong lòng bàn tay ấm áp.
Kiều Phương Hạ quay đầu, mặt không chút thay đổi nhìn về phía Lệ Đình Tuấn: “Tôi không thoải mái, sốt cao vài ngày chưa khỏi, hy vọng anh Lệ