Cô hơi ngước mắt lên lại nhìn thấy trên mặt đất bên cạnh bàn làm việc rơi ra một chiếc khăn lụa trong suốt màu xám khói.
Có tiếng cười nững nịu của một người phụ nữ.
Cô sửng sốt vài giây, tay đang đặt lên tay nắm cửa lập tức không tiếng động thu về.
Tô Minh Nguyệt chân trần đang lười biếng dựa vào sô pha, nhìn bóng dáng ngoài cửa lặng yên không một tiếng động rời đi, nhịn không được hơi cong khóe miệng.
“Mấy ngày nay em cũng một rồi, sớm trở về nghỉ ngơi đi, bảo Đường Minh Kỷ cho em nghỉ phép” Lệ Đình Tuấn đứng trước cửa sổ sát đất nhìn phóng viên dưới lầu lục tục rời đi, thấp giọng nói.
“Cũng được.” Tô Minh Nguyệt thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía Lệ Đình Tuấn.
Dường như anh có ý nhanh chóng đuổi cô ta đi, có thể là lo lắng Kiều Phương Hạ tới đây nhìn thấy sẽ hiểu lầm cái gì.
Dù sao thì người cũng đã đi rồi.
“Đình Tuấn, anh cũng phải chú ý nghỉ ngơi, bên dưới tập đoàn WL có nhiều công ty như vậy, anh đều là tự mình làm, cơ thể bäng sắt thép cũng không chịu nổi” Cô ta từ trên sô pha đứng dậy, đi tới phía sau Lệ Đình Tuấn nhẹ giọng nói.
Trong khi nói chuyện cô ta đưa tay ra giúp anh làm gọn các nếp gấp trên áo sơ mi của mình.
Tuy nhiên giây tiếp theo, cổ tay của cô ta bị siết chặt.
Lệ Đình Tuấn quay đầu lại nhìn cô ta một cái, nhíu mày, đáy mắt có chút ý tứ không rõ ràng.
“Anh làm em đau…” Cô ta nhìn anh vài lần, nhịn không được nhỏ giọng nói.
Lệ Đình Tuấn nhìn chằm chằm, thấp giọng hỏi: “Chuyện Diệp Ngọc lên hot search là cô là sao?”
Tô Minh Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Anh đang nói cái gì vậy?”
“Diệp Ngọc lên hot search trong mấy ngày em ở trong phòng thu vì chuẩn bị cho việc phát hành bài hát mới, anh cũng không phải không biết.”
Ánh mắt Lệ Đình Tuấn hơi lóe lên: “Tốt nhất là như vậy.”
Đây là lần đầu tiên Lệ Đình Tuấn nghỉ ngờ cô ta,