Trong đáy mắt của Lệ Đình Tuấn mang theo sự tức giận, gằn giọng nói với Hứa Phi Phàm từng chữ: “Cho cậu ba giây, rời đi, nếu không tôi tố cáo nhà họ Hứa các người lừa gạt buôn bán phụ nữ!”
Đây là anh còn chừa cho Kiều Phương Hạ một chút mặt mũi, cho nên mới không ra tay mạnh với Hứa Phi Phàm.
Tưởng tượng tới cảnh Hứa Minh Tâm muốn lén đưa Kiều Phương Hạ đi, trong nháy mắt lửa giận của Lệ Đình Tuấn hừng hực bùng lên.
“Anh lại làm cái trò chó má gì đấy? Anh có hiểu cái gì gọi là lừa gạt buôn bán phụ nữ hay khôn đồ tứ chi phát triển nhưng đầu óc thì đơn giản thất học!” Hứa Phi Phàm cũng bắt đầu nóng nảy, chỉ vào Lệ Đình Tuấn rồi mắng: “Cô ấy tự nguyện nghỉ ngơi một đêm ở nhà họ Hứa! Còn khó khăn qua đêm ở nhà họ Lệ các người bị anh làm nhục nhã hay sao?”
“Ngại quá, tôi có hai bằng thạc sĩ, nếu như tôi thất học, còn người như Hứa Phi Phàm cậu thì sao?” Lệ Đình Tuấn không nhịn được cười lạnh lùng, hỏi ngược lại.
Gia đình của bọn họ như vậy, không thể ra nước ngoài du học để lấy danh tiếng, đã trở thành quy định ngầm rồi.
Từ nhỏ Hứa Phi Phàm đã ỷ lại vào gia thế lợi hại của gia đình mình, ở trường không bao giờ học hành tử tế, cả ngày đi làm trò xằng bậy, miễn cưỡng mới có thể dựa vào sự quyên góp cho trường mới có thể lên được trung học, trường quân đội cũng bị bắt buộc phải vào học, cho tới bây giờ thành tích cũng chỉ toàn là đội sổ, bị Lệ Đình Tuấn mắng cho nhục nhã như