“Không lo.” Lệ Đình Tuấn cúi đầu nhẹ nhàng dựa vào đỉnh đầu của cô, cọ cọ mấy cái, hít hà mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể cô, lại dừng mấy giây, khàn khàn giọng trả lời: “Vô Nhật Huy đến đây rồi..”
Đã gần ba ngày Lệ Đình Tuấn không ngủ, làm việc liên tục với cường độ cao, người thì ở ngoài mà trong lòng lại nhớ nhung Kiều Phương Hạ, lăn lộn kiểu gì cũng không ngủ được.
Giờ phút này ôm được cô vào lòng anh mới cảm thấy an tâm, cơn buồn ngủ cũng dâng lên, nói xong câu nói kia lập tức im lặng.
Kiều Phương Hạ bị anh vây trong lòng không nhúc nhích được, dứt khoát nằm yên không lãng phí sức lực nữa.
Cô cũng không biết rốt cuộc mình có thiếp đi chút nào không, lần thứ hai mở mắt ra chính là vì tiếng nói chuyện của Hứa Phi Phàm và Từ Xán Dương từ ngoài hành lang truyền vào.
Cô mơ màng cầm di động trên đầu giường lên xem giờ, đã một giờ sáng rồi.
Tự nhiên cô muốn đi vệ sinh nên đứng dậy mở đèn lên, vào phòng vệ sinh.
Mà lúc này cách một vách tường có thể loáng thoáng nghe được nội dung trò chuyện của Hứa Phi Phàm và Từ Xán Dương.
“… Cậu cũng thấy rồi đấy, người bế Đình Trung khi nãy chính là vệ sĩ theo bên cạnh ba ruột của thằng bé.”
“Không phải cậu nói quan hệ giữa bọn họ rất phức tạp à? Chỉ cần hai người họ chưa kết hôn thì tôi có thể làm ba kế của đứa nhỏ.
Hứa Phi Phàm cười khẩy, thấp giọng chửi thề một tiếng, sau đó lại nói: “Cậu cứ nằm mơ đi!”
“Cậu thích Phương Hạ à?” Một lúc sau, Từ Xán Dương hỏi.
Hứa Phi Phàm hơi khựng lại rồi mới đáp: “Tôi rất