“Hình như anh Lệ nhầm chuyện gì đó rồi thì phải.” Một dạo lâu sau Kiều Phương Hạ mới bình tĩnh mở miệng nói.
“Lần này tôi tới bên cạnh Đình Trung là vì cảm thấy những việc mà đã hứa với anh thì phải làm được, chứ không phải là vì anh.
Đi từng bước từng bước, Kiều Phương Hạ rất hiểu rõ điều này cho nên cô hy vong Lệ Đình Tuấn cũng có thể hiểu được nó.
Trong lúc cô nói chuyện thì ánh mắt nhìn về phía Lệ Đình Tuấn và chân thành nói: “Có rất nhiều chuyện cả hai chúng ta đều cần phải có thời gian và không gian để tự mình đi xử lý, nếu không sẽ chỉ lại là một lần thất bại nữa mà thôi.
“Nếu như sự thất vọng tích tụ quá nhiều rồi thì sẽ không còn tương lai nữa.
thích thì có tác dụng gì chứ, cho dù có thích nhiều như thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bị sự thất vọng làm cho bản thân mình kiệt sức mà thôi.
Cô biết rằng mấy ngày gần đây Lệ Đình Tuấn đối xử với cô rất tốt, bao gồm cả chuyện lúc chiều anh muốn cô tới tập đoàn WL là vì đang cố gắng lấy lòng cô.
Những chút nịnh nọt này không có tác dụng.
Mấy ngày trước cô đau lòng vì chuyện anh bị thương cũng phải phải vì tha thứ, mà đó là vì sự