Hơi thở của Lệ Đình Tuấn như dừng lại, ánh mắt gắt gao tập trung vào thứ đó.
Một chùm pháo bông cuối cùng vừa dứt, đu quay lại bắt đầu di chuyển.
Dưới tia sáng lờ mờ, Lệ Đình Tuấn khom người nhặt lên hộp thuốc tránh thai, nghiêm túc đánh giá, anh càng nhìn rõ mấy chữ ghi trên bìa hơn: ‘Dùng sau 72 giờ khẩn cấp tránh thai.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Kiều Phương Hạ, lại không nhịn được mà cong môi, cười khẳng khặc.
“Kiều Phương Hạ, em thực sự chán ghét anh như vậy sao?”
Kiều Phương Hạ cũng đang nhìn hộp thuốc này, cô vẫn luôn tìm cách vứt nó đi, nhưng mà Lệ Đình Tuấn luôn đi theo cô, không rời một bước cho nên sau đó cô đã quên bẵng di.
Lý do cô uống thuốc này rất đơn giản, cô không muốn trong khi còn đang do dự, sẽ lại mang thai con của Lệ Đình Tuấn.
Cùng một bi kịch cô không muốn nó xảy ra lần thứ hai, dù sao khi cô mang thai, đó cũng là một sinh mạng.
Nhưng cũng không phải như lời Lệ Đình Tuấn nói, không phải là vì cô ghét anh.
Cô há miệng, bỗng dưng mất mấy giây sau cô mới mấp máy mỗi: “Không phải.”
“Em yên tâm đi, anh hiểu ý của em rồi.
Lệ Đình Tuấn không đợi Kiều Phương Hạ nói xong, đã cười cười trả lời.
Cho dù thế nào, cô cũng đã uống loại thuốc này chính là đã không bằng lòng