Anh nói chậm, cũng đã tới chậm từng bước.
Kiều Phương Hạ mím môi, không lên tiếng.
Chốc lát sau, quản gia nhà họ Lệ liền trở lại phòng tiếp khách, đi đến trước mặt Lệ Kiến Đình, nhẹ giọng nói: “Ông chủ, lời bọn họ nói đều là sự thật.
Lệ Kiến Đình nhìn Kiều Phương Hạ, lại nhìn về phía Kiều Diệp Ngọc còn đang quỳ trên mặt đất.
Mọi người ở đây đều có chút kinh ngạc, Kiều Phương Hạ vậy mà không hề nói dối.
“Mặc dù như vậy, không phải Diệp Ngọc đã tận mắt nhìn thấy cô ta vào phòng bệnh của Quốc Chiến sao? Lúc cô ta khám bệnh có thể bớt chút thời gian đi đến phòng bệnh cũng không phải việc gì khó chứ?” Có người đứng bên cạnh nghi ngờ hỏi.
Nói đến một nửa, thấy ánh mắt sắc bén của Lệ Đình
Tuấn đảo qua người kia, người nói lập tức chuyển sang trạng thái không phát ra tiếng.
Bên trong rơi vào im lặng.
“Chị đang nghi ngờ em đó hả?” Kiều Diệp Ngọc nhíu mày, dùng giọng điệu ngỡ ngàng tiếp tục hỏi ngược lại.
“Tôi chỉ muốn nhìn qua di động của cô một chút thôi.
Kiều Phương Hạ lạnh lùng trả lời: “Nếu cô không chột dạ, cũng sẽ không sợ người khác điều tra ra cái gì, không phải sao?”
Ánh mắt