Thời điểm Lệ Đình Tuấn ra khỏi cửa, anh ta lập tức thu lấy sự dịu dàng trong mắt, lạnh lùng nói với quản gia đang đứng đợi ở cửa: “Để tất cả những người nắm cổ phần của tập đoàn WL vào tay nhà họ Lệ đến phòng họp của tập đoàn đợi đi.”
Quản gia sửng sốt:
“Bây giờ? Nhưng đã là đêm..”
“Bây giờ” Lê Đình Tuấn không cần suy nghĩ trả lời: “Đêm nay, nhà họ Lệ sẽ tuyên bố phân chia gia sản, thông báo cho giới truyền thông đợi ở cửa tập đoàn”
Quản gia quay đầu nhìn lại phòng khách.
Lệ Quốc Chiến đi rồi, Lệ Kiến Đình cũng già rồi.
Là con trai duy nhất của Lệ Quốc Chiến, Lê Đình Tuấn sẽ thừa kế phần lớn cổ phần ban đầu năm trong tay Lệ Quốc Chiến.
Trong tay Lê Đình Tuấn nắm giữ ba mươi phần trăm cổ phần sẽ biến thành năm mươi phần trăm, liên quan đến gần mấy trăm nghìn tỷ tài sản hợp đồng thay đổi đáng sợ đến cỡ nào.
Có vẻ như đêm nay, vấn đề không chỉ là việc phân bổ lại vốn chủ sở hữu của nhà họ Lệ.
Toàn bộ thành phố Hạ Du e rằng sẽ bởi vì quyết sách của Lệ Đình Tuấn mà biến đổi.
Đối với những người trong hội đồng quản trị lúc trước chọn sai đội ngũ, đêm nay sẽ là một đêm không ngủ.
Lệ Đình Tuấn phân phó quản gia Lệ thu xếp những việc tiếp theo rồi bước ra xe của mình.
Kiều Phương Hạ chỉ đợi anh trong xe một lúc, nhìn cảnh sát ngoài cửa vào và ra khỏi nhà họ Lệ nhiều lần.
Thực ra cô vẫn chưa hiểu rõ lắm, thái độ vừa rồi của Lệ Kiến Đình rốt cuộc là có đồng ý hay không.
Ít nhất, không