Đây mới có vài phút mà?
Kiều Phương Hạ gật gật đầu.
“Đã ăn no chưa?” Bà Trần im lặng vài giây, lại hỏi tiếp.
Kiều Phương Hạ cảm thấy bản thân còn chưa no, lắc lắc đầu.
“Vậy làm cho tôi thêm một tô nữa nhé.”
“Xem ra cô đói rồi, lần sau đừng làm chuyện ngốc nghếch nữa.
Bà Trần cau mày đi tới cầm lấy tô của Kiều
Phương Hạ, lẩm bẩm nói.
Sinh bệnh chính là sẽ mất đi sức lực.
Kiều Phương Hạ cũng cảm thấy hai ngày nay cô đói tới mức có chút phát cáu, buổi tối hôm đó từ nhà cũ quay về cô buồn nôn tới mức không ăn được một chút gì, hai ngày nay ăn cũng rất ít, cộng thêm việc cô ăn được nhiều nhất là một hai tổ cháo.
Hơn nữa từ nhỏ Kiều Phương Hạ đã thích ăn hương vị chua cay.
Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ không nhịn được nấc cụt, ái ngại nhìn bà Trần mỉm cười.
Bà Trần cũng cười lên cùng cô: “Xem ra bệnh tình thật sự tốt lên tương đối rồi, ngày mai muốn ăn gì, nói với