Lệ Đình Quân yêu cầu ông năm theo dõi Cố Dương Hàn không chỉ vì Kiều Phương Hạ mà còn có lý do sâu xa khác nữa.
Anh nhận thấy có một cỗ thế lực đang chăm ngòi giữa anh và Kiều Phương Hạ và cả Cố Dương Hàn, bao gồm cả việc ai đó đã mượn danh nghĩa của anh để ra lệnh truy sát King khi đang truy xét Chu Tước, sau đó lại mượn tay anh mà suýt chút nữa giết chết Kiều Phương Hạ.
Ban đầu anh cho rằng đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng sau đó mới biết rằng không phải là như vậy.
Bản chất của những việc này thậm chí không thể được coi là một sự khiêu khích đơn giản như vậy.
Anh biết Kiều Phương Hạ cũng vẫn luôn truy xét việc này.
“Qua đó rồi nói tiếp” Lệ Đình Tuấn trầm mặc một hồi rồi thấp giọng trả lời.
“Được.”
Lệ Đình Tuấn thay xong quần áo bước ra ngoài rồi liếc mắt nhìn Kiều Phương Hạ, thấy cô dường như ngủ không ngoan, liên tục đá chăn sang một góc, ánh mắt anh liền dịu dàng xuống, anh quay người đắp chăn lại cho cô rồi mới không một tiếng động đi ra ngoài.
Tám giờ Kiều Phương Hạ tỉnh dậy, cô mơ màng nhớ lại hình như Lệ Đình Tuấn đã quay về cũng không biết bản thân đang nằm mơ hay là thật.
Hai ngày nay cô ngủ rất ngon, cảm giác như không thể dậy nổi.
Vừa tắm rửa xong cô liền nghe thấy tiếng bà Trần ở bên ngoài hỏi: “Mợ chủ đã dậy chưa?”
Kiều Phương Hạ lập tức đi mở cửa.
Bà Trần tươi cười đi vào, đem bữa sáng đặt lên trên bàn nhỏ trong phòng rồi nói: “Cậu hai nửa đêm hai ba giờ sáng về đây còn không quên lo cho mợ.
Cậu biết mấy ngày nay mợ không ăn được gì, biết mợ thích ăn cua lông và bánh Hải Đường ở thành phố bên cạnh nên đã mang về một ít, bánh Hải Đường vẫn luôn được để trong hộp giữ nhiệt