Kiều Phương Hạ lanh tay lẹ mắt cầm lấy một con cua tách phần xương cùng phần thịt ra rồi lôi một miếng thịt ra nhét vào trong miệng Đình Trung.
Đình Trung nhấp nhấp một chút, ngọt ngọt ngon ngon.
Ừ… con cua này ăn cũng không tệ.
“Còn muốn ăn nữa không?” Kiều Phương Hạ hỏi đứa nhỏ.
Đình Trung quẹt miệng, có chút không vui mà gật đầu một cái: “Muốn”
Đình Trung không khóc, thì Kiều Phương Hạ mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Phó Viễn Hạo thấy Kiều Phương Hạ lột cua cho Đình Trung ăn thì nhẹ giọng nói: “Phương Hạ, con không được phép ăn.”
Kiều Phương Hạ sững sốt một chút, có chút khó hiểu nhìn Phó Viễn Hạo.
Mặc dù trong lời nói của Phó Viễn Hạo có chút nghiêm nghị, nhưng xuất phát điểm đều là vì lo nghĩ cho Phương На.
Ngay sau đó ông ta lại nói: “Đình Tuấn đã nói với ông sau khi con sinh khó thì cơ thể có chút suy yếu, chi bằng ăn ít đồ ăn lạnh thôi.
Còn nữa không phải con cùng Đình Tuấn lại muốn có thêm một đứa bé sao?”
“Tuổi của Đình Tuấn cũng đã không còn nhỏ.
Nếu muốn tốt cho đứa nhỏ thì vẫn nên sớm có kế hoạch cho tương lai đi” Đám người Phó Thành Đô bọn họ vẫn còn ở bên cạnh,
tính toán từng ly từng tý một của Phó Viễn Hạo thì cảm thấy tuổi tác của ông cụ so với anh lại dễ thương hơn một chút vì thế liền lập tức thuận theo gật đầu trả lời: