“Sáng sớm rất lạnh” Lúc Kiều Phương Hạ sắp trải xong, Lệ Đình Tuấn mới nhẹ nhàng nói với cô.
Kiều Phương Hạ coi như không nghe thấy, cô lấy đồ ngủ lót bông khá dày ra khỏi vali.
Mặc dù nhiệt độ nước Hàn Lăng cao hơn trong nước rất nhiều nhưng cô sợ xảy ra ngoài ý muốn gì, hơn nữa sau khi có thai cô rất sợ lạnh nên mới mang theo, ai biết lại thực sự dùng đến.
Lệ Đình Tuấn thấy cô không chịu nghe mình khuyên, anh từ từ bước đến phía sau cô, trầm giọng nói: “Ngoan, nghe lời, nếu không sẽ cảm cúm
Chưa đợi anh vươn tay chạm vào Kiều Phương Hạ, Kiều Phương Hạ đứng bật dậy, tránh khỏi sự đụng chạm của anh.
Thật buồn nôn, anh lại định dùng bàn tay từng ôm Tô Minh Nguyệt để chạm vào cô.
Nếu anh còn chạm vào cô, cô thà tự sát tại chỗ còn hơn.
Hai người nhìn nhau vài giây, Kiều Phương Hạ hờ hững nhìn anh trả lời: “Mời anh Lệ ra ngoài cho, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.
Để sắp đặt sự bất ngờ đó, cô đến từ đêm hôm trước, dường như cả đêm không ngủ, sau đó lúc lên máy bay cũng không ngủ được, mãi đến bây giờ, cô đã gần hai ngày chưa ngủ.
Cô không còn sức lực vật lộn cãi cọ với anh nữa, đứa trẻ trong bụng càng khiến cô kiệt sức hơn.
“Anh nghe Vô Nhật Huy nói rồi” Lệ Đình Tuấn nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Hai ngày nay em vẫn chưa nghỉ ngơi, lên tầng ngủ đi”
“Anh Lệ thật biết đùa” Kiều Phương Hạ vẫn luôn giật khóe miệng nhìn anh, giễu cợt nói: “Anh ở đây, tôi ngủ được sao?”
Lệ Đình Tuấn im lặng vài giây, nhẹ nhàng nói: “Anh ngủ ở sofa.”
“Thôi khỏi.
Kiều Phương Hạ xoay người lấy đồ dùng tắm rửa trên giường vào phòng tắm, lạnh nhạt trả lời: “Cơ thể