Kiều Phương Hạ nghe thấy người này rời đi lúc sau mới bình tĩnh lại.
Cô rút tay ra khỏi áo Lệ Đình Tuấn, xoay người tính rời đi.
“Kiều Phương Hạ, em làm cho cuộc sống của anh, công việc sự nghiệp của anh rối hết cả lên rồi tính rời đi như vậy sao? Em là con rùa sao?” Lệ Đình Tuấn = nhìn chằm chằm cô, nhẹ giọng nói.
Kiều Phương Hạ dừng lại, quay đầu lại nhìn Lệ Đình Tuấn, bình tĩnh trả lời: “Chẳng lẽ Anh Lệ không cảm thấy việc tôi vạch trần Tô Minh Nguyệt, là chuyện tốt với tập đoàn WL của các anh sao?” “Anh tự có đánh giá riêng của mình” Lệ Đình Tuấn không đợi cô nói xong, lập tức trả lời.
Kiều Phương Hạ lại cảm thấy đánh giá của Lệ Đình Tuấn chính là một trò hề, anh ngoài việc che chở cho người phụ nữ đó vẫn là che chở.
Mặc dù Tô Minh Nguyệt làm sai thì đã có sao đâu, cuối cùng anh vẫn sẽ lựa chọn tha thứ.
Trải qua nhiều lần như vậy, Kiều Phương Hạ đã quen rồi.
trước cô tính đưa cho Lệ Đình Tuấn xem.
Không phải cô đã lập tức bỏ vào trong túi rồi sao? Tại sao nó lại ở chỗ Lệ Đình Tuấn? Cô sửng sốt một lúc, đầu óc trống rỗng.
Nhưng mà nhìn rõ thấy trên que hiển thị trống không,