Lộ An Thuần đi đến hồ nước nhiệt độ cao 42 độ C ngâm mình, Tề Minh vừa xuống nước đã không chịu nổi, nhíu mày lại.
Chàng trai nhạy cảm với nhiệt độ hồ nước hơn chút, cậu ta lúc thì đứng lên, lúc thì ngồi xuống, kiên trì ngâm mình chưa được một phút đã nói với Lộ An Thuần bên cạnh: “An Thuần, tôi… tôi muốn đến phòng trà nghỉ ngơi một chút, đi cùng không?”
“Tôi vẫn muốn ngâm chút nữa.”
“Vậy tôi đi trước đây, xin lỗi không tiếp được.”
“Ừm.”
Bên cạnh cuối cùng cũng yên tĩnh, Lộ An Thuần nhắm mắt lại, chịu đựng nước hồ nhiệt độ cao bao vây lấy cơ thể cô.
Một lúc sau, cô nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, Ngụy Phong đổi khăn tắm sạch sẽ cho cô, treo trên kệ, một ly nước gừng táo đỏ bốc hơi nóng cũng được đưa đến trên tảng đá của hồ, cô đưa tay là có thể cầm được.
“Thật là chu đáo.” Cô cũng không quay đầu lại, khóe miệng lại tràn ra ý cười.
“Công việc yêu cầu.” Giọng nói người đàn ông trầm thấp lại thu hút.
Lộ An Thuần nâng cánh tay trắng nõn trơn mềm lên, cầm lấy ly nước gừng táo đỏ, nhàn nhạt nhấp nôi: “Ồ… ngon.”
“Bỏ thêm đường đỏ đó.” Ngụy Phong ngồi trên tảng đá bên cạnh cô, đầu gối chạm vào cánh tay cô: “Gan Heo nói em có con cá mới, có cần giải thích không?”
“Anh nghĩ thế nào?”
“Tôi cảm thấy em hăng hái với tôi hơn, thằng nhóc học sinh vừa rồi, em chướng mắt.”
Lộ An Thuần quay đầu tùy ý liếc nhìn anh một cái, anh cứ tùy ý ngồi ở đó, trên mặt mang theo vẻ ngả ngớn bất cần đời, phía sau anh là cây cối xanh tươi tốt, làm nền cho sự ngang bướng và lòng hăng hái không bị trói buộc.
“Ngụy Phong, đôi lúc anh mặt dày đến mức làm người ta giận sôi máu.”
“Cảm ơn.”
Anh ngồi với cô một lúc, nhìn làn da sau lưng trắng nõn của cô đã ửng đỏ nhắc nhở: “Không nóng hả?”
“Nóng chứ.”
“Vậy mà còn không đứng lên.”
“Ngâm thêm chút nữa.”
Lộ An Thuần thích kiểu điều kiện khắc nghiệt thế này, cô sẽ luôn nhẫn nại, mãi đến khi cơ thể đạt đến giới hạn cao nhất thì cô mới có thể thả lỏng bản thân được.
Ngụy Phong không nhìn nổi nữa, lại chạm vào lưng cô: “Đứng dậy đi, nhiệt độ nước quá cao, sẽ không chịu nổi đâu.”
“Vậy thì chờ đến khi không chịu được nữa rồi đứng lên.”
Anh nhìn cô thật sâu, khóe miệng lạnh lùng cong lên: “Con mẹ nó em thật sự là đồ điên.”
Mọi người đều cảm thấy cô là thục nữ hoàn mỹ, bao gồm cả Tề Minh vừa rồi, cho dù Lộ An Thuần không có cảm tình gì với cậu ta nhưng cũng cố gắng duy trì hình tượng tao nhã khéo léo của mình.
Chỉ có Ngụy Phong… chỉ có ở trước mặt anh, cô mới có cơ hội nghỉ xả hơi một chút, có thể quay về làm chính mình.
Chỉ có anh nói cô là… đồ điên.
Lộ An Thuần cuối cùng cũng không chịu nổi nữa, “Soạt” một cái đứng dậy, giẫm lên thềm đá đi lên bờ hồ.
Có lẽ là ngâm quá lâu, đầu cô bỗng nhiên choáng váng một hồi, cả thân thể ngã về phía hồ tắm, Ngụy Phong nhanh tay lẹ mắt, ôm lấy eo cô trong chớp mắt, kéo cô lại.
Lộ An Thuần ôm lấy anh theo bản năng, đợi đến khi ý thức trong đầu một lần nữa quay lại, cô hít sâu, vẫn chưa hết sợ hãi: “Nguy hiểm thật.”
“Tôi đã nói rồi.” Hơi thở mát mẻ của anh gần trong gang tấc, bàn tay ôm lấy làn da bên eo nóng hổi của cô: “Cứ không tin.”
Dán chặt vào phần bụng dưới bằng phẳng của anh, lòng bàn tay thô ráp của anh không có gì che chắn mà chạm vào cô, làn da nơi đó đều tê dại.
Trái tim Lộ An Thuần đập nhanh, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Trong rừng truyền đến tiếng bước chân, hai người đồng thời thả đối phương ra, sau đó thận trọng tự mình lùi về phía sau một bước.
Tề Minh đi tới, mỉm cười như gió xuân ấm áp nói với Lộ An Thuần: “Tôi lấy nước gừng táo tàu cho cậu đây.”
Lộ An Thuần lịch sự nói: “Cảm ơn, tôi bảo nhân viên lấy nước rồi.”
“Chúng ta đến phòng xông hơi ngồi một lát đi, cũng không thể ngâm hồ quá lâu được.”
“Ừm, được.”
Cô đưa cái ly không cho Ngụy Phong, liếc nhìn anh với ý tứ sâu xa, lại không nghĩ tới, lúc Ngụy Phong nhận cái ly đã nhanh chóng nhét thứ gì đó vào tay cô.
Lộ An Thuần vẫn không dám nhìn, mãi đến khi đi vào con đường rợp bóng cây, nhân lúc Tề Minh không chú ý, cô mở lòng bàn tay ra.
Một viên kẹo socola Ferrero.
…
Nhà ăn nằm ở giữa rừng, xung quanh là kính thủy tinh chạm đất, khi dùng bữa có thể thưởng thức phong cảnh xanh tươi xung quanh mình, núi đá thác nước, cảnh vật đẹp đẽ tĩnh mịch trang nhã.
Lộ Bái đã bao hết thời gian dùng bữa, bởi vậy khi bọn họ ăn cơm, những vị khách khác cũng chỉ có thể đến nhà ăn khác hoặc là chờ bọn họ kết thúc bữa ăn.
Trên bàn trưng bày những món ăn Giang Nam tinh xảo, Lộ Bái ăn không quen lắm, dường như khẩu vị không tốt, sắc mặt cũng khó coi.
Ông ta không mặn không nhạt hỏi tình huống ở suối nước nóng lúc chiều của Lộ An Thuần và Tề Minh, Lộ An Thuần cũng trả lời thành thật: “Chỉ là nói chuyện học hành thôi, cậu ấy đã vượt qua cuộc thi Vật lý Stan Cup, sẽ đại diện cho trường đến thành phố Kinh dự thi, điểm của con cao hơn cậu ấy 0.1 điểm, nhưng bởi vì mỗi trường có số suất giới hạn, cho nên không lấy được cơ hội, tiếc lắm.”
Lộ Bái không hề quan tâm đến tình hình học tập của cô, nhưng lại nhạy cảm bắt được tin tức mấu chốt trong lời nói của cô: “Nó sẽ đi thành phố Kinh dự thi?”
“Vâng.”
“Khi nào?”
“Ngày 1 tháng 10.”
Sau khi nói xong thời gian, Lộ An Thuần lập tức hối hận vì đã nhắc đến chuyện này, ngược lại nói: “Thật ra cũng không nói chuyện nhiều, chỉ chuyện này thôi.”
Liễu Như Yên gắp thịt vào chén của Lộ Bái, đúng lúc nói ra: “Lần đầu tiên gặp mặt, hai đứa trẻ ngoại trừ học hành thì cũng không hiểu rõ chuyện khác nhiều lắm, chỉ có thể nói chuyện học hành thôi.”
Lộ Bái đặt đũa xuống, lạnh nhạt nói: “Lão họ Tề đủ hăng hái lắm, muốn đẩy con trai của lão đến trước mặt con gái tôi, tôi vẫn không biết lão ta yên tâm chuyện gì nữa.”
Lộ An Thuần biết bố cô kiêng kỵ điều gì nhất.
Khi vừa mới lên lớp 11, có chàng trai theo đuổi Lộ An Thần, gây ra chút động tĩnh ở trong trường.
Sau đó, chàng trai ấy lặng lẽ không tiếng động chuyển trường.
Lộ An Thuần biết, chắc chắn là Lộ Bái động tay động chân sau lưng, khiến cậu ta rời đi.
Lộ Bái có lòng ham chiếm hữu cực mạnh, ông ta sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào sinh ra lòng ngấp nghé đến con gái ông ta.
Sau khi mẹ mất, Lộ An Thuần trở thành tình yêu duy nhất của ông ta.
Mà tình yêu của cha cố chấp nhỏ mọn lại bệnh hoạn này gần như sắp hủy hoại toàn bộ cuộc sống của cô rồi.
“Ngày 1 tháng 10 con đừng đi thành phố Kinh nữa.” Lộ Bái dùng khăn ăn lau khóe miệng: “Sinh nhật bạn bè, con có thể chọn một món quà đủ thể diện cho nó, gửi lời chúc bằng điện thoại cho nó.”
“Bố! Bố đã đồng ý với con rồi!”
Lộ Bái đứng dậy rời khỏi nhà ăn, chỉ để lại Lộ An Thuần thất vọng ngồi bên cạnh bàn, bàn tay cầm đũa không ngừng run rẩy.
Liễu Như Yên đau lòng cầm lấy tay cô, dịu dàng nói: “Em biết tính của bố em mà, vừa rồi không nên nhắc đến chuyện này.”
Đúng, là Lộ An Thuần phạm lỗi ngu ngốc.
Cô nắm chặt đũa, bởi vì quá dùng sức mà mu bàn tay nổi lên gân xanh nhàn nhạt.
“Chị có cơ hội thì không trốn, em không có cơ hội nhưng mỗi một phút giây đều muốn chạy trốn…” Giọng nói cô gái kiềm chế: “Sắp không thể hít thở rồi.”
“Nhịn thêm một chút, sau khi thi đại học là ổn thôi.”
Lộ An Thuần lắc đầu, cười một cách hoang đường: “Chị Liễu, chị có biết trở thành một bức tường thạch cao là cảm giác gì không, xi măng rót vào thất khiếu, mắt mũi miệng tai đều bị lấp đầy, bề ngoài lại bị điêu khắc thành hình dáng tuyệt đẹp, đặt trong phòng sách hoa lệ, mỗi phút đều ngạt thở, mỗi giây đều tuyệt vọng.”
Lời cô nói khiến Liễu Như Yên nổi da gà.
“Đây chính là cảm nhận của em, không ai có thể nghe thấy tiếng em thét lên.”
Lộ An Thuần dùng
khăn ăn lau miệng, khóe miệng nở nụ cười ưu nhã, sải bước đi ra khỏi nhà ăn trong rừng.
Ban đêm, cô suy nghĩ rất lâu, vẫn quyết định phải trò chuyện với Lộ Bái một chút, giành lấy sự cho phép đến thành phố Kinh vào ngày 1 tháng 10.
Cô nhất định phải trở về, cô muốn dẫn Ngụy Nhiên đi làm một việc cực kỳ quan trọng.
Tòa nhà đơn của trang viên suối nước nóng nằm trong rừng, mỗi một căn phòng đều được trang bị hồ suối nước nóng trong vườn hoa phía sau, cảnh vật xung quanh lịch sự tao nhã tĩnh mịch, giá của một căn phòng cao cấp nhất trong tòa nhà đơn có thể lên đến năm chữ số.
Lộ An Thuần nhắn tin cho Liễu Như Yên trước, sau khi xác định thuận tiện thì mới đi đến cửa phòng của bố, nhấn chuông cửa.
Liễu Như Yên mở cửa cho cô, thấp giọng nói: “Tâm trạng bố em không tệ lắm, vào đi.”
Lộ An Thuần cảm kích nhìn chị ta: “Cảm ơn chị.”
Lộ Bái ngồi một mình bên cửa sổ sát đất, trên tay cầm một chén trà xanh, nhìn qua cảnh trí rợp bóng cây bên ngoài cửa sổ phòng cao cấp, trong mắt không có cảm xúc.
Liễu Như Yên lấy cớ ra ngoài đi dạo, tiêu cơm, để lại căn phòng cho hai bố con.
Lộ An Thuần ngồi đối diện ông ta, thuần thục cầm lấy ấm trà, rửa chén pha trà, động tác ưu nhã mà tinh tế tỉ mỉ: “Bố, hôm nay là lần đầu tiên con gặp Tề Minh, cho dù chú Tề có điều thỉnh cầu bố thì bố từ chối là được, không nên giận lây sang con.”
Lộ Bái đặt chén trà xuống: “Hôm nay bố có chút xúc động.”
Cô vội vàng nói: “Con sẽ không gặp mặt Tề Minh nữa! Con đảm bảo, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Dứt lời, cô lấy điện thoại ra, xóa Wechat của Tề Minh ngay trước mặt bố: “Sau khi đến thành phố Kinh, con cũng sẽ không gặp mặt cậu ta, con chỉ quay về tham gia tiệc sinh nhật của Lưu Nguyệt Sa, chỉ thế thôi.”
Đôi mắt đen nhánh của Lộ Bái nhàn nhạt liếc nhìn cô, giống như mang theo một loại lực xuyên thấu nào đó, khiến cô cảm thấy chột dạ không tên.
“Bố, bố nhìn gì vậy?”
“Sinh nhật của Lưu Nguyệt Sa quan trọng như vậy hả?”
“Cậu… cậu ấy là người bạn tốt nhất của con.”
Lộ An Thuần biết Lộ Bái trời sinh tính đa nghi lại nhạy cảm, chỉ có thể vắt hết óc nói: “Không chỉ vì tham gia sinh nhật của cậu ấy, con còn có một số món đồ muốn về nhà cũ lấy.”
“Bố có thể bảo quản gia đóng gói đưa tới.”
“Là một vài…” Lộ An Thuần cắn răng: “Là một vài món đồ, ảnh chụp của mẹ, còn có đồ trang sức mẹ đã dùng, con muốn mang theo bên người làm kỷ niệm.”
Sắc mặt Lộ Bái trầm xuống, một lúc sau, ông ta vẫn kiên trì nói: “Ngày 1 tháng 10 này đừng về nữa, cần gì thì bố cho người đi lấy.”
“Con không muốn ai động vào đồ của mẹ cả.”
“Lộ An Thuần.” Lộ Bái đột nhiên nhấn mạnh: “Con phải nghe lời.”
“Con nghe lời, con vẫn chưa đủ nghe lời sao?” Lộ An Thuần nản lòng đứng dậy, lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt thê lương: “Nếu như con cũng phản kháng lại bố giống như mẹ, bây giờ có phải con đã ở cùng với mẹ rồi không?”
Câu nói cuối cùng đã hoàn toàn chọc giận Lộ Bái, ông ta dùng sức ném chén trà đi, đứng dậy túm chặt tóc của Lộ An Thuần, tát cô hai cái, đập mạnh đầu cô vào cửa sổ sát đất.
“Con muốn rời khỏi bố giống như bà ấy sao?” Giọng nói người đàn ông khàn khàn hung ác nham hiểm: “Mãi mãi, đừng hòng.”
Lộ An Thuần cảm thấy một trận chóng mặt hoa mắt, gương mặt dán vào cửa sổ băng lãnh, ông ta tóm cô kéo cô chặt chẽ, cô không hề có sức phản kháng.
Im lặng, ngạt thở, không ai có thể nghe thấy tiếng thét khàn giọng của cô gái bị chôn vùi trong bức tượng.
Đột nhiên, qua lớp cửa sổ thủy tinh lạnh như băng, Lộ An Thuần nhìn thấy Ngụy Phong đứng trong bóng đêm của khu rừng.
Chàng trai lặng lẽ không tiếng động nhìn cảnh bạo hành trong phòng.
Đôi mắt đen nhánh như dã thú ẩn nấp, tích trữ ngọn lửa tức giận trong đêm tối yên lặng như tờ này.
Mấy giây sau, anh xoay người cầm lấy một cục đá trang trí lớn cỡ bàn tay ở ven đường, đặt trong tay áng chừng, trầm mặt, sải bước đi về phía tòa nhà đơn.
Sự phẫn nộ trong mắt gần như sắp tràn ra, máu toàn thân chảy ngược dòng, xông thẳng lên đầu.
Gân xanh nổi hết cả lên.
Lộ An Thuần ra sức lắc đầu, dùng ánh mắt tuyệt vọng ngăn anh lại.
Phía trước là địa ngục vực sâu, cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng kéo anh cùng rơi xuống địa ngục…
Tuyệt đối không thể.
Lộ An Thuần dùng ánh mắt nhìn anh gắt gao, ngăn cản anh, cầu xin anh.
Cuối cùng, Ngụy Phong cảm nhận được sự sợ hãi của cô gái, trong khoảnh khắc Lộ Bái nhìn sang, anh lập tức ngồi uống, đặt viên đá trang trí xuống đất, làm ra dáng vẻ sửa mặt đất.
Lộ Bái nhìn thấy ngoài cửa sổ có người thì lập tức kéo màn cửa lại, tàn nhẫn đẩy Lộ An Thuần ra ngoài, uy hiếp nói: “Câu nói như vừa rồi, mãi mãi đừng nói ra lần thứ hai.”
Lộ An Thuần ngã mạnh vào bàn trà, xương cốt toàn thân đều đau đến mức sắp nứt toác.
Cô vịn vào màn cửa miễn cưỡng đứng dậy, nén nước mắt, rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.
…
Lộ An Thuần lảo đảo chạy quanh trong rừng, cô rất muốn khóc, nhưng lại không khóc được, chỉ cảm thấy đè nén và ngạt thở, chỉ muốn chạy trốn, chạy trốn tới tận cùng của vũ trụ, để ác ma không đuổi kịp cô nữa.
Một giây sau, cô cảm thấy có đôi bàn tay mạnh mẽ cầm lấy cổ tay cô.
Lộ An Thuần quay đầu, nhìn thấy bóng dáng mạnh mẽ rắn rỏi của Ngụy Phong.
Anh siết chặt cô, đưa cô đi đến dưới cầu đá vòm đầy rêu xanh.
Nơi này có vài suối nước nóng nổi bong bóng ùng ục, hơi nước bốc lên ít ai lui tới.
Cô ngồi trên ghế đá, mở miệng thở hổn hển, bởi vì cảm xúc chập trùng, cô run rẩy không dừng được, giống như một con búp bê cũ nát.
Ngụy Phong không dám tùy tiện chạm vào cô, chỉ ngồi xổm một gối trước mặt cô, kiềm chế nhẫn nại nhìn qua gò má tái nhợt của cô, đưa tay vén sợi tóc lộn xộn trên trán của cô ra sau tai.
“Có thể ôm em không?” Giọng nói của anh còn khàn hơn cô.
Lộ An Thuần lắc đầu, từ chối.
Ngụy Phong không miễn cưỡng, vẫn ngồi xổm trước mặt cô, bàn tay run rẩy nhẹ nhàng che chở ở viền ghế đá sau lưng cô.
Trái tim đều tan nát rồi.
…