Theo sự lớn dần của bạn nhỏ Ngụy Hựu An, Lộ An Thuần cũng cảm nhận được sâu sắc rằng, đây thật sự là một đứa trẻ thiên thần.
Đầu tiên, khi sinh cậu ra cực kỳ nhẹ nhàng. Sau khi ra đời cũng vô cùng dễ chăm, trí thông minh của cậu nhóc đã có được từ nhỏ, cực kỳ thông minh.
Trong độ tuổi mà những đứa trẻ khác còn đang ồn ào, nhảy nhót khắp nơi như tên lửa thì Ngụy Hựu An lại có vẻ vô cùng yên tĩnh, ngoan ngoãn nắm tay mẹ, thậm chí còn muốn xách giỏ giúp mẹ.
Lộ An Thuần cũng không biết cậu bé giống ai.
Nếu nói giống Ngụy Phong thì khi còn nhỏ, Ngụy Phong thường xuyên đánh nhau, tính tình nóng nảy hơn cậu bé rất nhiều. Nhưng nếu nói giống mình, Lộ An Thuần lại không hiểu chuyện trưởng thành sớm bằng bạn nhỏ Ngụy Hựu An.
Có đôi khi, Lộ An Thuần còn cảm thấy đứa trẻ này chính là thiên thần nhỏ mà ông trời tặng cho cô.
Để người mẹ tân thủ như cô không đến mức luống cuống tay chân khi lần đầu lên chức.
Sau đó, trong nhà lại có thêm em gái. Khi đó Ngụy Hựu An bốn tuổi, cũng cùng bố mẹ gánh vác trách nhiệm chăm sóc em gái. Lúc bố mẹ bận rộn, cậu bé sẽ ngồi bên nôi, nhẹ nhàng đưa nôi, hát cho em gái nghe, dỗ em gái ngủ, cực kỳ có phong thái của người làm anh.
Lộ An Thuần cảm khái với Ngụy Phong không chỉ một lần, Ngụy Hựu An thật sự là một món quà ông trời tặng cho cô.
Tại sao lại có đứa trẻ hiểu chuyện như thế chứ.
Đương nhiên Ngụy Phong nói một cách rất mạnh mẽ: “Bởi vì nó là con trai anh.”
Anh cảm thấy, lời dặn dò chỉ bảo tận tâm của mình dành cho cậu nhóc lúc Lộ An Thuần đã có tác dụng.
Ba điều luật “Chăm sóc mẹ, bảo vệ mẹ, không được để mẹ chịu uất ức” gần như đã khắc sâu vào linh hồn của người bạn nhỏ Ngụy Hựu An, ngày càng hiện rõ ra theo sự lớn lên của cậu nhóc.
Đương nhiên, làm anh lớn trong nhà, Ngụy Hựu An cũng cực kỳ yêu thương em gái Ngụy Trăn, mặc dù bản thân cậu bé vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.
Biệt thự rất lớn, Lộ An Thuần chăm bón rất nhiều loại hoa xinh đẹp trong vườn, chế tạo sân sau thành vườn hoa mơ mộng giống như Alice đi vào xứ thần tiên.
Khi ánh nắng long lanh, Ngụy Hựu An sẽ thường dắt người bạn nhỏ Trăn Trăn đi ngắm bươm bướm trong vườn hoa, hái hoa cài lên đầu cô bé.
Nhưng buổi chiều hôm nay, không biết làm sao mà cô bé bỗng khóc rống lên, tiếng khóc thê thảm, khàn cả giọng.
Ngụy Phong đang nấu bữa phụ cho con nghe thấy tiếng khóc thì vội vàng chạy tới, nhìn thấy cô bé ngồi trên bãi cỏ, ôm đầu khóc lớn, Ngụy Hựu An bối rối đứng bên cạnh cô bé, miệng hơi mở ra.
“Chuyện gì vậy?” Anh tiến lên ôm lấy con gái.
“Con… con không biết, con đang cài hoa cho em ấy, ong, ong mật… ong mật chích em ấy một cái.”
Ngụy Phong lấy hoa dành dành trên đầu con gái xuống, quả nhiên nhìn thấy trên vầng trán trắng nõn của cô bé có một vết sưng đỏ.
Từ khi ra đời, Ngụy Trăn đã được bố mẹ che chở như viên ngọc quý, đâu có chịu được sự tủi thân và đau đớn như vậy, cô bé khóc phải gọi là vô cùng thê thảm, nhìn thấy bố tới thì ôm bố nũng nịu khóc lớn, kêu lên “Anh trai hư”, “Anh trai xấu”.
Lộ An Thuần cũng nhanh chóng chạy ra từ phòng vẽ tranh: “Trăn Trăn, sao lại khóc, để mẹ xem nào.”
“Không sao.” Ngụy Phong an ủi: “Ong mật chích một cái, dùng nước xà phòng rửa cho nó trước rồi đến bệnh viện.”
“Được!”
Bố mẹ đưa cô bé vào phòng tắm rửa vết thương bằng nước xà phòng, sau đó Ngụy Phong lái xe đưa cô bé đến bệnh viện.
Vốn dĩ Lộ An Thuần cũng muốn đi cùng, Ngụy Phong nhìn cô, bảo cô đi xem Ngụy Hựu An trong vườn hoa một chút.
Lộ An Thuần đi vào vườn hoa, nhìn thấy một mình cậu nhóc đang đứng ngơ ngác bên bãi cỏ, nhỏ giọng khóc nức nở.
“Là do con không tốt, con cài hoa đầy đầu cho em gái mới khiến em gái bị ong chích, đều là lỗi của con.” Cậu bé dùng tay áo lau nước mắt, cực kỳ áy náy.
Lộ An Thuần ôm cậu bé an ủi rất lâu.
Sau đó cậu bé cắn răng, vừa lau nước mắt vừa đánh ong trong vườn hoa cả buổi chiều.
Lộ An Thuần vô cùng đau lòng, bản thân rõ ràng cũng là một đứa trẻ, nhưng lại hiểu chuyện đến mức khiến người ta khó chịu, cô đi đến bên cạnh cậu nhóc ngăn hành động dùng lưới đập ong của cậu bé, nói với cậu bé một cách dịu dàng: “Nhà chúng ta có rất nhiều hoa, vào mùa xuân ong mật sẽ rất thích đến nhà chúng ta hút mật, chúng ta đừng đuổi chúng nó đi, được không?”
“Nhưng mà… nhưng mà em gái bị ong chích.”
“Hôm nay là chuyện ngoài ý muốn thôi, chắc chắn ong mật cũng bị dọa sợ mà, bởi vì sau khi mỗi một con ong mất đi châm độc thì đều sẽ chết, bọn chúng sẽ không tấn công con người một cách dễ dàng đâu, sau này chúng ta đưa em gái chơi cách xa ong mật một chút là được, nhưng đừng làm tổn thương bọn chúng nữa, được không.”
Ngụy Hựu An cúi đầu suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Lúc chạng vạng tối, Ngụy Phong ôm cô bé về nhà.
Trên trán cô bé dán một miếng băng gạc bôi thuốc, dáng vẻ ngơ ngác, trong tay còn cầm kẹo que bố mua.
Ngụy Hựu An trốn sau lưng mẹ, do dự áy náy không dám tiến lên.
Ngụy Phong nhỏ giọng nói mấy câu bên tai cô bé, sau đó đặt cô bé xuống, cô gái nhỏ lanh lợi chạy đến bên cạnh mẹ, nở nụ cười rất đáng yêu ngọt ngào với anh trai sau lưng mẹ: “Anh ơi, buổi chiều anh chơi gì vậy?”
“Ồ… không chơi gì cả.”
Lộ An Thuần cười nói: “Anh Xú Xú của con đập ong cả buổi chiều đó, sau này sẽ không còn con ong nào đến chích Trăn Trăn của chúng ta nữa đâu.”
“Anh Xú Xú, em không đau, anh đừng buồn được không.” Cô bé nhẹ nhàng nói, lấy ra một que kẹo vị dâu từ trong túi rồi đưa tới tay Ngụy Hựu An: “Anh ơi, mời anh ăn nha.”
Ngụy Hựu An nhận lấy que kẹo, bóc túi giấy ra rồi bỏ vào miệng, sau đó cậu ôm lấy cô gái nhỏ, trịnh trọng cam đoan với cô bé: “Sau này anh trai nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”
“Ừm!”
…
Buổi tối, trong phòng công chúa màu hồng phấn, Lộ An Thuần ngồi bên giường Ngụy Trăn, gỡ băng gạc của cô rồi bôi thuốc.
Đầu của cô gái nhỏ mọc lên một cục nhỏ, trông có chút ngơ ngác, khờ khạo đáng yêu.
“Còn đau không bé yêu?”
“Không đau nữa, nhưng hơi ngứa.”
Lúc này, Ngụy Hựu An cũng đi qua, kiểm tra đầu của cô bé, xác định không có việc gì mới yên tâm.
Ngụy Trăn cười với cậu nhóc, sờ chiếc đầu đinh thô ráp của cậu bé: “Mẹ nói, bởi vì hoa rất xinh đẹp, em cũng xinh đẹp nên ong mật mới xem em là hoa.”
“Ừm! Mẹ nói rất đúng, Trăn Trăn là cô bé xinh đẹp nhất trên thế giới, ồ không, là cô bé xinh đẹp nhất vũ trụ.”
Ngụy Trăn cười khanh khách, trong mắt lóe lên ánh sáng.
Ngụy Hựu An nói với Lộ An Thuần: “Mẹ ơi, con kể chuyện cho em gái nghe, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi đi.”
“Được, con kể chuyện cho em gái đi.”
Ngụy Hựu An cầm quyển truyện cổ tích “Hoàng Tử Hạnh Phúc”, khi Lộ An
Thuần rời khỏi phòng cậu bé vẫn không quên dặn dò cô: “Mẹ cũng nói bố nghỉ ngơi sớm một chút, đừng xem sách muộn quá.”
“Được rồi được rồi, con bớt quan tâm lại đi, con là trẻ con đó!”
“Mẹ ơi, nếu như bố thông qua được bài kiểm tra của cục Hàng không thì có phải sẽ rời xa chúng ta không?”
“Bố sẽ không bao giờ rời xa chúng ta đâu.” Lộ An Thuần cười nói: “Bố sẽ lên trời hái sao, đây mà mục tiêu mà bố luôn phấn đấu, cũng là vinh quang mà bố đã đồng ý với mẹ, bây giờ bố phải thực hiện lời hứa của mình.”
“Vâng! Con sẽ ủng hộ bố.” Ngụy Hựu An nghiêm túc bảo đảm: “Con sẽ thay bố chăm sóc mẹ thật tốt.”
Lộ An Thuần cười xoa đầu cậu bé: “Có đôi khi thật sự không biết, rốt cuộc con là người lớn hay là con nít nữa.”
“Con hy vọng lớn nhanh.”
“Được rồi, kể chuyện cho em gái rồi nhanh đi ngủ đi.”
“Vâng.”
Lộ An Thuần quay về phong, quả nhiên Ngụy Phong đang ngồi đọc sách dưới đèn, anh đang chuẩn bị cho bài kiểm tra tải trọng hiệu quả của cục Hàng không, bận rộn về việc này trong nửa năm ròng rã.
Nếu như thông qua được bài kiểm tra, anh sẽ thật sự có thể thực hiện được ước mơ, đi làm trên tàu vũ trụ.
Ngụy Phong nghe thấy tiếng vợ lặng lẽ vào phòng, không quấy rầy anh, thậm chí tiếng bước chân cũng rất nhẹ nhàng.
Anh quay đầu nhìn cô.
Cả người cô đều được quấn trong chăn, chỉ để lộ khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay, đôi mắt to trơn bóng đang ngắm nhìn bóng lưng anh.
Thấy anh nhìn sang, Lộ An Thuần nở nụ cười.
Ngụy Phong lập tức bị vẻ đáng yêu của cô làm cho không nhịn được mà gấp sách lại, tiến lên ôm cả cô và chăn, nâng khuôn mặt cô lên mà hôn.
Trượt thẳng xuống, trên cổ trắng nõn đều là dấu hôn nhỏ dày đặc của anh, Lộ An Thuần siết chặt ga giường, nhột đến mức bật cười, cô nâng khuôn mặt Ngụy Phong, hôn lên trán anh xin anh buông tha: “Được rồi được rồi.”
Ngụy Phong vẫn hôn cô không biết mệt, trằn trọc lưu luyến, đầu ngón tay linh hoạt, kiên nhẫn chờ mong phản ứng của cô.
Cho dù đã cưới nhau nhiều năm như vậy rồi, lần nào ở cùng anh, Lộ An Thuần cũng cảm thấy mình vẫn như thiếu nữ lần đầu yêu đương, mặt đỏ tim run, chờ mong lại có chút sợ hãi.
Lần nào anh cũng có thể mang đến cho cô những trải nghiệm rất mới mẻ cô thích việc Ngụy Phong dẫn dắt tất cả, thích bị anh khống chế sau đó khuất phục anh.
Sau khi thỏa mãn, người đàn ông ôm lấy cô chìm vào giấc ngủ, Lộ An Thuần nói khẽ bên tai anh: “Ông xã, em rất thích bọn trẻ, chúng đáng yêu quá.”
“Ngày nào em cũng nói với anh một lần.”
“Bởi vì em thật sự rất thích chúng mà! Sao lại có mấy đứa nhóc đáng yêu như vậy chứ.”
Ngụy Phong cười nói: “Bởi vì mẹ chúng cũng rất đáng yêu.”
“Không, mẹ không đáng yêu.” Lộ An Thuần cúi đầu vân vê ngón tay anh: “Lúc còn nhỏ… thật ra em là một cô bé rất tệ.”
“Tệ đến mức nào?”
Lộ An Thuần nghĩ đến bản thân mình, khi cô bằng tuổi Ngụy Hựu An bây giờ, cô cũng trưởng thành sớm giống như nó, chỉ là… chỉ là cô không thiện lương bằng Ngụy Hựu An, cũng không tốt đẹp như Ngụy Trăn, tuổi thơ của cô kèm theo tiếng khóc nức nở không ngừng của mẹ và sự bạo lực đáng sợ của bố, khi còn rất nhỏ, bác sĩ tâm lý đã kết luận Lộ An Thuần có hành vi khác thường, tự kỷ lại uất ức.
Sau đó, có một người xuất hiện đã hoàn toàn thay đổi cô.
Lộ An Thuần đã không còn nhớ được người đó là ai nữa, đó là một cái bóng cực kỳ mơ hồ, tồn tại trong tâm trí cô lúc ẩn lúc hiện tựa như một giấc mơ, thậm chí có thể là một hồn ma.
Sở dĩ Lộ An Thuần cho rằng nó là hồn ma là vì không ai nhìn thấy nó.
Chỉ có cô có thể nhìn thấy.
Hồn ma đó… kéo cô ra khỏi vực sâu, khiến cô biến thành Lộ An Thuần của sau này, để cô học được cách ẩn nhẫn và kháng cự, giành không gian thở dốc cho bản thân mình.
Sau đó, thậm chí bác sĩ còn chẩn bệnh rằng cô có chứng suy tưởng.
Nhưng Lộ An Thuần thề, đó tuyệt đối không phải là suy tưởng, bởi vì nó chân thực như thế, nó đã thay đổi cô.
“Đang nghĩ gì vậy?” Ngụy Phong dịu dàng nhìn cô.
“Một hồn ma.” Lộ An Thuần cười nói: “Lúc nhỏ em từng làm bạn với hồn ma, anh tin không.”
“Trải nghiệm khi còn bé của em phong phú thế à?”
“Mọi người đều không tin em, nhưng em cảm thấy đây không phải do em hoang tưởng, Ngụy Phong, anh tin em không?”
Ngụy Phong lẳng lặng ôm cô, trong sự dịu dàng độc nhất của màn đêm, anh hôn lên tấm lưng trơn bóng của cô, đầu ngón tay chạy dọc theo sống lưng, nhẹ nhàng gãi: “Nói chút chi tiết cho anh nghe xem?”
“Chi tiết thì… em không nhớ rõ nữa, ấn tượng duy nhất của em là hình như lúc nào nó cũng có thể đến bên cạnh em, nói chuyện với em, cùng em trải qua đêm tối dài đằng đẵng, em không nhớ rõ dáng vẻ của nó, nhưng em nhớ được cảm giác ỷ lại đó…”
Lộ An Thuần vội vã nắm lấy tay anh: “Đúng rồi đúng rồi, em còn nhớ nó nói với em là nó đến từ một vũ trụ khác, còn nói mình có cả con trai con gái, sống cực kỳ hạnh phúc.”
Ngụy Phong nhíu mày: “Em chắc chắn không phải nằm mơ chứ? Hồn ma còn có thể có đủ trai gái à?”
“Khó mà nói được, cũng có thể thật sự là ảo giác hoặc là tâm thần phân liệt, dù sao thì khi còn bé em cũng có rất nhiều vấn đề về tâm lý.”
“Được rồi, ngủ đi.” Ngụy Phong ôm cô vào lòng: “Chuyện đã qua rồi thì không cần suy nghĩ nữa, có anh ở đây bên em, sẽ không thấy ác mộng nữa đâu.”
“Ừm.”
Lộ An Thuần an tâm nhắm mắt, dựa vào anh ngủ thiếp đi, chẳng mấy chốc đã rơi vào mộng đẹp.
Trong mơ, cô đã nhìn thấy nó.
Khuôn mặt của nó đang dần trở nên rõ ràng.
Trong mơ hồ, cô dường như thấy được khuôn mặt của Ngụy Phong…