Ngụy Phong đã bước lên tàu vũ trụ chở người, phóng đi khỏi mặt đất, Lộ An Thuần căng thẳng xem truyền hình trực tiếp trên TV, gần như ngạt thở tựa rơi vào chân không, cho đến khi Ngụy Hựu An nắm chặt mu bàn tay của cô, cô mới thoáng bình thường trở lại.
Sự chia xa này thật sự không có cách nào đánh giá bằng thời gian và khoảng cách được.
Bởi vì nhìn từ chiều không gian vũ trụ, cô và anh gần như cách xa nhau hai thời không rồi.
Cảm thấy thật sự rất kỳ diệu.
Lộ An Thuần cố gắng không nghĩ tới khoảng cách với anh, chỉ là mỗi lần khi ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, cô sẽ tưởng tượng có lẽ anh đang ở trên một ngôi sao lấp lánh trong số đó.
Khi còn bé cô hay bày tỏ nỗi lòng với sao trời, mơ hồ nhớ được hồn ma bảo vệ cô cũng nói anh đến từ những vì sao.
…
Sau khi Ngụy Phong xa nhà, Ngụy Nhiên dọn hẳn đến nhà chị cậu ở.
Ngụy Nhiên là một người nghiện máy tính ru rú trong nhà, đồ đạc vô cùng nhiều, đủ loại mô hình anime, đồ nhỏ linh tinh, chất đầy cả căn phòng.
Mấy bạn nhỏ trong nhà nhìn thấy chiếc tủ trưng đầy mô hình kia mà trợn cả mắt lên.
Có điều các bạn nhỏ cũng rất ngoan, sẽ không tùy tiện đụng vào “các cục cưng” của cậu, chỉ dùng ánh mắt hâm mộ quan sát các loại mô hình xinh đẹp được trưng bày trong tủ kính.
Khi tâm trạng Ngụy Nhiên tốt, sẽ chọn một hai món đồ đưa cho mấy đứa nhỏ chơi, làm cho tụi nó kêu la, ôm cậu không buông tay.
Trong nhà này, Ngụy Nhiên quả thật giống như vua của đám trẻ, ngay cả Ngụy Hựu An luôn trưởng thành chín chắn cũng nhanh chóng quay về làm cậu bé đáng yêu ở trước mặt cậu.
Dù thế nào, bất kể là Ngụy Hựu An hay là Ngụy Trăn thì đều cực kỳ thích cậu nhỏ, suốt ngày chạy theo cậu chơi.
Cuộc sống trôi qua cũng được xem như là náo nhiệt, xua tan đi đôi chút nỗi nhớ chồng của Lộ An Thuần.
Tháng nào cô cũng sẽ quay video về bọn trẻ, biên tập cuộc sống hàng ngày của chúng nó rồi gửi đến nhân viên kết nối chuyên môn của cục Hàng không, sau khi được xét duyệt thông qua là có thể truyền đến trạm không gian, hy vọng Ngụy Phong đừng bỏ qua mỗi một giai đoạn trưởng thành của bọn trẻ.
Ngày ấy, khi Lộ An Thuần đang vẽ tranh thì Ngụy Nhiên chạy về như gà bay chó sủa, nói việc kiểm tra sức khỏe đầu vào của công ty phải kiểm tra nam khoa, sau đó hỏi Lộ An Thuần: “Chị đoán xem em gặp ai?”
“Ai vậy?”
“Từ Thanh Thanh đó!” Ngụy Nhiên vừa thẹn thùng vừa vội vã nói: “Từ Thanh Thanh theo đuổi em hồi cấp 3 ấy.”
“Không phải chứ…” Lộ An Thuần pha màu trong khay: “Em chắc chắn là người ta từng theo đuổi em hả? Đó không phải là mưu kế của anh trai em sao, vì lấy tóc của em nên mới hẹn hò với em.”
“Chuyện này không phải là trọng điểm, trọng điểm là… hiện tại cậu ấy là y tá của bệnh viện, là cậu ấy kiểm tra cho em đó!”
Cuối cùng Lộ An Thuần cũng có chút hứng thú, hóng hớt nhìn cậu: “Sau đó thì sao?”
“Sau đó…” Ngụy Nhiên đỏ mặt: “Sau đó thì rất xấu hổ chứ sao!”
“Cái này có gì đâu.” Lộ An Thuần hững hờ nói: “Trong mắt bác sĩ và y tá thì nam nữ không có khác biệt, tin vào sự chuyên nghiệp của người ta đi chứ.”
“Cậu ấy có chuyên nghiệp, nhưng… nhưng em không có, sau đó em… em rất xấu hổ.”
Lộ An Thuần không hiểu nhìn qua cậu: “Em nói em làm sao?”
“Xấu hổ, kiểu xấu hổ cần thêm dấu ngoặc kép ấy.”
Lộ An Thuần cuối cùng cũng hiểu ý của cậu, khóe miệng co giật: “Nghe em nói mà chị cũng xấu hổ luôn.”
“Em cũng không có cách nào kiểm soát được chuyện như vậy, dù sao thì cũng cực kỳ mất mặt, khi đó mấy người trong phòng đều cười, em thấy bọn họ cũng không chuyên nghiệp lắm đâu, ngay cả Từ Thanh Thanh cũng cười.”
“Sau đó thì sao? Em có nói chuyện với em ấy không?”
“Có.” Ngụy Nhiên ngồi dạng chân trên ghế, chống cằm lên thành ghế: “Sau khi kết thúc cậu ấy tới chào hỏi em, còn giải thích nói cậu ấy đã nhìn rất nhiều đàn ông rồi, bảo em đừng xấu hổ, đây là chuyện hay xảy ra.”
“Vậy em nghĩ thế nào?”
“Em nghĩ… có lẽ cậu ấy vẫn thích em?”
“Lần đó người ta nói muốn cùng em thi vào đại học A, em nói em thi không đậu, cuối cùng em không đậu thật, đến đại học Công nghệ mà mãi không liên lạc với người ta.” Lộ An Thuần phân tích có căn cứ có lý lẽ: “Đối với con gái, điều này thuộc kiểu từ chối cực kỳ rõ ràng.”
Ngụy Nhiên gãi đầu: “Vậy sao? Nhưng em không có ý này mà.”
“Vậy rốt cuộc lúc đó em có ý gì?”
“Em cũng không biết, lúc đó em không có tâm tư nghĩ đến những chuyện này, cậu ấy luôn rất chủ động, em… em cũng không biết nên làm gì mới tốt.”
“Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ… cũng không nói rõ được…”
Lộ An Thuần nhìn biểu cảm xoắn xuýt của Ngụy Nhiên thì biết, vì sao thằng nhóc này có thể độc thân từ lúc học đại học đến bây giờ, không phải vấn đề về nhan sắc, một tên nhóc rất xán lạn đẹp trai, lại yêu thích bóng rổ, sau này công việc cũng không tệ, lương của công ty game một năm cả triệu bạc, con gái theo đuổi cậu cực kỳ nhiều.
Tên nhóc này từ lúc học tiểu học đã biết có bạn gái rồi, càng lớn lên, trong đầu lại chỉ toàn cơ bắp, hoàn toàn thiếu đi IQ yêu đương, suốt ngày đi theo đám anh em, không chơi game thì cũng chơi bóng rổ, không hề có chút hứng thú nào với con gái.
Lộ An Thuần làm chị cũng lười quan tâm việc yêu đương của cậu, cứ để mặc cậu, yêu thế nào thế nào thì cứ như ý cậu muốn.
Sau lần kiểm tra sức khỏe đó, không biết vì sao mà Ngụy Nhiên bỗng nhiên có chút thích Từ Thanh Thanh, đôi khi nằm mơ, cậu sẽ mơ thấy cảnh tượng “xấu hổ” hôm đó, mà giấc mơ này càng kéo dài thì càng có thêm tình tiết kích thích phát sinh.
Lần nào tỉnh giấc cũng đổ mồ hôi đầm đìa.
Sự khát vọng trong lòng tựa như lỗ trống vô hạn, khó lấp đầy.
Sau ngày đó, cậu thường xuyên đi bộ đến bệnh viện, nhưng chưa từng gặp được cô ấy một lần nào.
Cuối cùng cũng có một ngày, cậu nhìn thấy bóng dáng trắng thuần khiết đó trong vườn hoa.
Trái tim điên cuồng nhảy ba đà bum.
Từ Thanh Thanh không xinh đẹp lắm, ít nhất thì so với mấy cô gái trước kia từng theo đuổi Ngụy Nhiên, vẻ đẹp của cô cũng quá rõ ràng, khuôn mặt cô mượt mà căng đầy, hai má cũng cực kỳ đầy đặn, cô không có đường nét nhọn dài như mấy hotgirl mạng, sự mềm mại thế này làm người ta cảm thấy rất dễ chịu, có cảm giác khiến người ta thương yêu.
Từ Thanh Thanh cũng nhìn thấy cậu, cô ấy ngạc nhiên giơ tay lên với cậu rồi đi tới: “Ngụy Nhiên.”
“Ừ.” Ngụy Nhiên nhanh chóng tiến lên đáp lời: “Trùng hợp quá.”
“Trùng hợp gì chứ, tớ làm ở đây mà.” Từ Thanh Thanh bỏ tay vào túi áo khoác trắng, cười nhìn cậu: “Cậu bị bệnh hả?”
“Hả, không, không có.”
“Không bị bệnh mà đến bệnh viện hả? Người nhà bị bệnh đến thăm bệnh à?”
“... Cũng không phải.” Ngụy Nhiên không dám nhìn vào mắt cô ấy, cậu cúi đầu, thật sự sợ một vài thứ bẩn thỉu sẽ bị người ta nhìn ra được, vậy thì nhục nhã lắm.
Cậu cảm thấy mình thật sự không biết xấu hổ quá rồi.
Sao lại có suy nghĩ không tốt như vậy với người ta chứ.
Thôi thôi, vẫn là chuồn đi thôi.
Ngụy Nhiên quay người rời đi, Từ Thanh Thanh hoang mang gọi cậu lại: “Cậu sao vậy?”
“Không có gì.”
“Ngụy Nhiên, cậu đến thăm tớ à?” Từ Thanh Thanh luôn là một cô gái thẳng thắn.
Khuôn mặt Ngụy Nhiên đỏ đến mang tai, cậu mạnh miệng nói: “Không, không phải, sao có thể chứ.”
“Đến thăm tớ thì cứ nói thẳng ra.” Từ Thanh Thanh chắc chắn với suy nghĩ trong lòng, cô ấy đi đến bên cậu, nhẹ nhàng vỗ cậu: “Vì sao, không phải cậu không thích tớ sao?”
“Tớ… đâu phải không thích.”
“Tớ nói tớ ở đại học A, cậu đâu có liên lạc với tớ, tớ cho rằng cậu không thích tớ nên đã qua lại với chàng trai khác rồi.”
Ngụy Nhiên cứng đờ quay đầu, nhìn về phía Từ Thanh Thanh: “Cậu… qua lại với chàng trai khác rồi?”
“Đương nhiên, qua lại được mấy người rồi.” Cô gái nói thẳng: “Tớ không phải kiểu con gái đứng tại chỗ ngu ngốc chờ người khác, tớ nhìn trúng rồi thì sẽ ra tay, cho đến khi tìm được bạn trai ưng ý nhất mới thôi.”
Ngụy Nhiên nghe lời nói này cũng không nhịn được mà muốn bật ngón cái lên với cô.
Suy nghĩ một chút thì lại cảm thấy không thích hợp lắm.
“Vậy… cậu đã tìm được chưa? Người bạn trai ưng ý nhất ấy.”
“Bây giờ đúng là tớ có bạn trai rồi.”
Nghe được câu này, Ngụy Nhiên cảm thấy trái tim bỗng ngừng đập hai giây. Sắc mặt hơi trắng bệch, ánh sáng trong mắt cũng dần biến mất.
“Được, làm, làm phiền rồi.”
…
Khi cả nhà vây quanh bàn đảo làm sủi cảo, Ngụy Nhiên miêu tả kỹ cảnh tượng xấu hổ vào hôm đi bệnh viện cho chị cậu nghe, Lộ An Thuần quả thật muốn chết cười.
“Cô bé này rất thú vị, có điều ai bảo em không trân trọng cơ hội, bây giờ hối hận cũng không kịp nữa.”
Cảm xúc của Ngụy Nhiên rất tệ, có điều cậu vẫn cảm thấy, bản thân mình tám chín phần mười do hóc môn không biết thân biết phận quấy phá, từ từ là ổn thôi.
“Có điều, em cũng nên tìm bạn gái đi, đã lớn như vậy rồi mà mãi không yêu đương, em muốn làm gì thế, tu tiên à. Trong sảnh triển lãm nghệ thuật của chị cũng có nhiều cô gái thích em lắm, thường xuyên hỏi xin chị số của em, có muốn thử xem sao không?”
“Không muốn, chị đừng cho!”
“Vì sao?”
“Không biết nữa, chị đừng cho là được.”
Lộ An Thuần gói sủi cảo xong bỏ vào dĩa, bất đắc dĩ nhìn cậu.
Thằng nhóc này thật sự giống như bị chứng sợ phụ nữ vậy, lần này Từ Thanh Thanh… xem như là một lần cậu chủ động xuất kích trong nhiều năm như vậy, kết quả là thất bại thảm thương.
Có điều cũng đáng đời.
Lộ An Thuần lười quan tâm cậu, kiên nhẫn dạy Ngụy Trăn làm sủi cảo: “Cục cưng, bỏ nhiều thịt quá rồi, con xem nè, không gấp vào được đúng không.”
“Khi nào bố về ạ?”
Lộ An Thuần cười vui vẻ: “Nếu như kế hoạch không thay đổi thì sủi cảo hôm nay chúng ta làm bỏ vào tủ lạnh, chờ bố về thì chắc vẫn có thể ăn được đó.”
“Woa, tuyệt quá!”
Ngụy Nhiên đưa tay cầm sủi cảo thì bị Lộ An Thuần
đẩy ra: “Rửa tay.”
“Nói đến thì anh trai em cũng đi gần ba năm rồi nhỉ.”
“Ừm, ba năm tròn rồi.”
“Lần này về, có phải anh chị muốn hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia sinh thêm đứa thứ ba không.”
Lộ An Thuần cười nói: “Thôi, có Xú Xú và Trăn Trăn và đủ rồi, anh trai em tuyệt đối không muốn có thêm đứa nữa đâu.”
“Cũng phải, trước kia lúc anh ấy chăm em còn nói sau này không muốn sinh con, kết quả sinh tận hai đứa.”
Lộ An Thuần tràn đầy dịu dàng nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại của Trăn Trăn: “Nhưng bố của chúng ta là người bố tốt nhất thế giới, đúng không Trăn Trăn.”
“Vâng, bố tốt nhất, chờ bố về con sẽ làm sủi cảo cho bố ăn.”
“Được, sủi cảo mà Trăn Trăn gói cho bố, bố sẽ ăn hết.”
Ngụy Nhiên nhìn dáng vẻ hạnh phúc của chị mình, lại nhìn hai đứa nhóc một lớn một nhỏ vây quanh cô, cậu cũng cảm thấy giờ phút này chính là dáng vẻ nguyên thủy nhất của hạnh phúc.
Vậy mà cậu lại… có chút trông ngóng.
…
Một đêm nào đó vào nửa tháng sau, Ngụy Nhiên tắt chương trình máy tính, nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì bỗng nhiên điện thoại rung lên, ảnh đại diện Wechat đã nhiều năm không thấy lại sáng lên.
Từ Thanh Thanh.
Ngụy Nhiên lập tức trở nên tràn đầy tinh thần, run rẩy nhấn mở khung trò chuyện có mấy tin cô ấy gửi cho cậu.
Từ Thanh Thanh: “Lần trước sau khi cậu tìm tớ, tớ vẫn luôn nghĩ đến cậu.”
Từ Thanh Thanh: “Tớ vừa đá bạn trai tớ rồi.”
Từ Thanh Thanh: “Bây giờ cậu tới tìm tớ đi, tớ ở quán bar Monica. [Định vị]”
Nhìn ba tin nhắn này, Ngụy Nhiên ngây người.
Đây là thao tác gì vậy.
Cô ấy đá bạn trai, vì cậu sao.
Cho nên có phải cậu được xem là cướp bồ người ta không.
Má ơi, chuyện này không đạo đức đâu!
Nhưng mà, cô ấy bảo cậu đi đón cô ấy mà!
…
Trong quán bar Monica, Từ Thanh Thanh say đến mức gần như bất tỉnh nhân sự, cô mặc chiếc váy dài dài tay màu đen, bao bọc cực kỳ kín kẽ, có loại cảm giác y tá thanh thuần biến thành nữ vương hộp đêm trong nháy mắt, thần bí lại cấm kỵ, gợi cảm trêu ngươi.
Ngụy Nhiên ném suy nghĩ xấu xa trong đầu mình đi, đỡ cô gái dậy: “Cậu uống bao nhiêu vậy?”
Màu môi cô gái đỏ thắm, mà da thịt thì trắng như tuyết, càng có vẻ đẹp đẽ diễm lệ dưới ánh đèn tối tăm mờ ảo.
“A, mối tình đầu của tớ đến rồi.”
Ngửi thấy mùi nước hoa nồng nàn trên người cô gái, tai Ngụy Nhiên không khỏi đỏ bừng.
Cô ấy thẳng thắn quá.
Đối với kiểu người bị động như Ngụy Nhiên mà nói, người thẳng thắn… thật sự cực kỳ hợp với cậu.
“Mối tình đầu.” Hai tay Từ Thanh Thanh ôm lấy bờ vai cậu, đôi môi mềm gần như sắp dán vào cậu: “Mấy năm nay, cậu đã yêu bao nhiêu người.”
“Một người cũng không có.”
“Sao có thể chứ! Mối tình đầu của tớ đẹp trai như vậy, sao lại không có ai?”
“Thật đó, tớ chơi bóng rổ với chơi game khá nhiều.” Ngụy Nhiên đỏ mặt, trả lời thành thật.
Từ Thanh Thanh nghi ngờ nói: “Cậu là trai tân à?”
“Ờ.”
Cô gái bỗng dưng cười lên, tựa như đóa thủy tiên màu tím chậm rãi nở rộ, cực kỳ tươi đẹp.
Ngụy Nhiên không khỏi nghĩ đến dáng vẻ của cô ngày hôm đó mặc đồng phục y tá màu trắng tinh làm kiểm tra cho mình.
Hai thái cực, lại hấp dẫn như nhau.
“Đi thôi, về nhà.” Từ Thanh Thanh kéo tay cậu.
“Về, về nhà?”
“Mối tình đầu, tớ nhìn thấy cậu trái tim vẫn đập rộn ràng. Cậu đến tìm tớ cũng bởi vì thích tớ trong phút chốc đúng không, tớ nghe đồng nghiệp nói cậu đã đến bệnh viện rất nhiều lần.”
Khuôn mặt Ngụy Nhiên đỏ lên, cậu phủ nhận theo bản năng: “Đâu, đâu có! Tớ… đâu có tới tìm cậu.”
“Được rồi, được rồi, biết rồi.” Từ Thanh Thanh dắt Ngụy Nhiên về nhà.
Cậu cũng không biết mình bị làm sao, biết rõ như vậy là không đúng, nhưng bước chân lại không nghe theo sự sai khiến mà đi về theo cô ấy.
Đó là một con hẻm nhỏ cực kỳ chật chội, trong không khí tỏa ra mùi gỗ mục mốc meo, Từ Thanh Thanh dẫn cậu lên lầu, đi vào phòng trong căn nhà ba phòng thuê cùng với người khác.
Phòng khách rất lộn xộn, trên bàn trà bày hộp đồ ăn chưa được dọn dẹp sạch sẽ. Giấy dán tường ố vàng cong góc, có chỗ thậm chí còn tróc ra, để lộ lớp sơn lót màu xám đen, trên ban công cũng phơi các loại quần áo váy áo ngực của phụ nữ…
Theo phán đoán sơ bộ, cuộc sống của cô ấy… có lẽ không tốt lắm.
Thật ra từ khoảnh khắc Ngụy Nhiên nhìn thấy cô ở hộp đêm thì đã cảm nhận được sự biến hóa của cô gái này.
“Thuê chung với người khác, cô gái đó không thích dọn dẹp lắm.”
Từ Thanh Thanh kéo cậu vào phòng ngủ chật hẹp hơn của mình, trong phòng chỉ có một chiếc giường đơn lò xo và một chiếc tủ quần áo bằng vải chồng chất, không bỏ thêm được đồ nào khác nữa, trên tủ đầu giường là các loại chai lọ mỹ phẩm dưỡng da.
“Đương nhiên là tớ cũng không thích dọn, hơi lộn xộn.” Từ Thanh Thanh đè cập đến bên giường lò xo: “Cậu có để ý không?”
Cậu như ma xui quỷ khiến mà lắc đầu.
Từ Thanh Thanh cực kỳ thuần thục mà cúi người hôn cậu, tựa như đã từng làm trăm ngàn lần, nhưng lần đầu tiên Ngụy Nhiên nhấm nháp được cánh môi mềm mại của người phụ nữ, hòa lẫn với mùi cồn, còn có mùi thơm ngạt ngào của son môi ngọt ngào của phụ nữ.
Cậu gần như có phản ứng ngay lập tức, Từ Thanh Thanh nở nụ cười: “Ngụy Nhiên, cậu giống đàn ông hơn bất kỳ người đàn ông nào tớ từng thấy.”
Ngụy Nhiên quả thật không thể thở nổi, càng không có cách nào suy nghĩ được, cậu ứng phó với nụ hôn của cô gái, sợ hãi nói: “Có phải… nhanh quá rồi không.”
“Không nhanh, tớ đã muốn cậu từ lâu rồi, không phải cậu cũng như vậy sao.”
Cuối cùng Ngụy Nhiên cũng đổi sang làm người chủ động, xoay người đè cô lên giường lò xo, không tìm thấy cúc áo hay dây buộc, cậu dứt khoát dùng sức xé cổ áo của cô.
Từ Thanh Thanh vừa cười khanh khách vừa nói: “Đắt lắm đó!”
“Anh mua cho em.”
Hơi thở của cậu còn dồn dập hơn cô, sức mạnh nào đó bị đè nén quanh năm gần như dâng trào.
Nhưng mà, khi cô hoàn toàn hiện ra trước mắt cậu, đầu óc Ngụy Nhiên lại nổ ầm, lập tức ngơ ngẩn.
Cậu nhìn thấy trên da thịt trắng nõn của cô tràn đầy vết máu bầm, tựa như vải xa tanh trắng tinh bị nhiễm từng mảnh xanh đỏ lớn, thoạt trông khiến người ta đau lòng.
“Chuyện, chuyện gì vậy?”
“Không có gì.” Từ Thanh Thanh kéo cậu nằm xuống: “Không sao, nếu như anh để ý thì em mặc quần áo vào nhé.”
Ngụy Nhiên giữ tay cô ấy lại, nắm cổ tay trắng trẻo nhỏ nhắn của cô ấy thật chặt, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Đã nói không có gì mà, anh quan tâm nhiều như vậy làm gì.”
“Nói cho anh biết!” Ngụy Nhiên lên giọng, khiến cô ấy không khỏi co rúm lại, dừng hành động.
Dáng vẻ hung dữ của cậu thật sự có chút đáng sợ.
Từ Thanh Thanh nhìn ánh mắt ngang ngược của chàng trai, hiểu rõ cậu đã hoàn toàn mất hứng thú, sắc mặt cũng đã lạnh đi đôi chút: “Bạn trai cũ, không phải là thứ tốt lành gì, là con bạc nghiện rượu, đã đánh em rất nhiều lần, em muốn chia tay mà mãi không chia tay được. Cho đến mấy ngày trước em quyết định đưa số tiền em đã tích góp rất lâu cho anh ta, anh ta cuối cùng cũng đồng ý chia tay.”
Bàn tay Ngụy Nhiên siết chặt ga giường, cậu gần như run rẩy: “Nó đánh em em còn cho nó tiền…”
“Bởi vì em muốn ở bên anh, hôm đó anh tới tìm em, cả đêm em đều không ngủ được. Ngụy Nhiên anh biết không, bắt đầu từ hồi cấp 3 là em là đã muốn làm bạn gái của anh rồi, anh có gia đình tốt như vậy, có anh trai và chị gái tốt như thế, anh có biết em hâm mộ anh lắm không. Nhưng em luôn cảm thấy em không xứng đáng có được những thứ này, anh Ngụy có ơn với cả nhà em, lên đại học cũng luôn giúp đỡ em, anh là em trai của anh ấy, em luôn cảm thấy như em trèo cao, cũng không có can đảm theo đuổi anh.”
Cô ấy kéo cổ tay của chàng trai, nhẹ nhàng đặt cằm lên vai cậu: “Lần này anh chủ động tìm em, vậy thì… đừng đẩy em ra nữa nhé.”