Chương 28: Dục vọng chiếm hữu
"Cẩn ca ca!" Nghiêm Cẩn vừa mới bước vào cửa, Nghiêm Luân liền như bay chạy lại nghênh đón.
"Chậm một chút! Sao trễ vậy rồi em còn chưa đi ngủ?!" Nghiêm Cẩn liền đỡ lấy Nghiêm Luân đứng lên đàng hoàng.
"Cẩn ca ca! Anh đã đồng ý với em là hôm nay sẽ về sớm một chút nghe em đàn dương cầm, nhưng vì sao trễ như vậy anh mới đi về thế? Anh nói lời không giữ lời gì cả!" Nghiêm Luân ngẩng đầu vẻ mặt oán trách trừng mắt nhìn Nghiêm Cẩn.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Hôm nay sau khi tan việc có chút việc cần nói với Thiệu Nhiên, không để ý quên mất đã trễ giờ." Nghiêm Cẩn vội vàng dùng gương mặt tươi cười ôn nhu giải thích với Nghiêm Luân, trong lòng không khỏi có chút ảo não, chỉ lo đi dùng cơm cùng Hạ Thiệu Nhiên mà quên mất chuyện của Nghiêm Luân. Tuy rằng hiện tại thái độ của Nghiêm Cẩn đối với Hạ Thiệu Nhiên đã có sự thay đổi, nhưng thói quen từ nhỏ đã yêu sủng Nghiêm Luân, nhiều năm như vậy giống như rễ cây ăn sâu vào bên trong lòng hắn, giữa hai người, trước mắt tạm thời mà nói, ở trong lòng Nghiêm Cẩn, vẫn là Nghiêm Luân quan trọng hơn một chút. (Jian: *đạp đạp*)
"Hóa ra ở trong lòng Cẩn ca ca, Thiệu Nhiên ca mới là quan trọng nhất." Nghiêm Luân ủy khuất bĩu môi.
"Anh với Thiệu Nhiên chỉ nói mấy chuyện công việc thôi." Nghiêm Cẩn không được tự nhiên phân trần.
"Vậy bây giờ Cẩn ca ca nghe em đánh đàn được không?" Nghiêm Luân nhìn chằm chằm Nghiêm Cẩn, trong ánh mắt tràn đầy sự chờ mong.
"Bây giờ thì trễ quá rồi...." Nghiêm Cẩn lộ ra vẻ mặt do dự.
"Khúc đàn này là em cố ý muốn đánh cho Cẩn ca ca nghe, em đã luyện tập rất lâu, nhưng mà Cẩn ca ca thì luôn không có thời gian..." Nghiêm Luân khổ sở cúi đầu, thanh âm nói chuyện cũng càng lúc càng nhỏ, nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm đã mang theo một chút tiếng khóc thút thít.
"Tiểu Luân không khóc, chúng ta hiện tại liền đi đánh đàn." Nghiêm Cẩn lập tức liền mềm lòng, ôm lấy bả vai Nghiêm Luân đi đến đàn dương cầm.
"Vẫn là Cẩn ca ca tốt với em nhất." Nghiêm Luân lập tức nín khóc mỉm cười, ngẩng đầu cho Nghiêm Cẩn một nụ cười ngọt ngào, đi theo hắn đi đến bên dương cầm.
Nghiêm Luân ngồi ở trên ghế điều chỉnh xong tư thế, rất mau sau đó, tiếng đàn du dương liền từ đầu ngón tay chảy xuôi ra.
Nghiêm Cẩn ngồi ở trên sopha phía sau Nghiêm Luân, vẻ mặt mỉm cười nhìn chằm chằm thiếu niên đang đàn dương cầm. Dù sao từ nhỏ đã bắt đầu luyện đàn nên tiếng đàn của Nghiêm Luân nghe rất êm tai, khiến cho Nghiêm Cẩn nghe rất hưởng thụ.
Nếu là lúc trước, Nghiêm Cẩn luôn nhìn chằm chằm vào Nghiêm Luân đến ngây người, hoàn toàn chìm đắm trong tiếng đàn êm tai, nhưng hôm nay trong đầu óc của hắn lại bị lạc lối đâu mất, Nghiêm Cẩn cũng không biết sợi dây thần kinh nào trong đầu óc mình bị gắn sai rồi, lại đột nhiên nhớ tới đêm nay cùng Hạ Thiệu Nhiên làm tình, một màn trêu đùa cậu, Nghiêm Cẩn tưởng tượng đến bộ dạng Hạ Thiệu Nhiên bị hắn chèn ép liền có điểm muốn cười, đột nhiên cười lên một tiếng giữa tiếng đàn của Nghiêm Luân.
"Cẩn ca ca, có phải em đàn sai chỗ nào rồi không?" Nghe thấy tiếng cười của Nghiêm Cẩn, Nghiêm Luân kinh ngạc quay đầu lại.
"Khụ khụ! Không có, em tiếp tục đi." Nghiêm Cẩn che miệng lại ho nhẹ một tiếng, thu liễm nụ cười trên mặt.
"Cẩn ca ca, anh đã làm việc cả một ngày rồi, vẫn là đi nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nghiêm Luân đóng dương cầm lại, từ trên ghế đứng lên xoay người đi đến trước mặt Nghiêm Cẩn.
"Tiểu Luân lớn rồi, trở nên hiểu chuyện biết lo lắng cho ca ca." Nghiêm Cẩn vẫn như cũ ngồi ở trên ghế sopha, ngẩng đầu lên ánh mắt tán dương nhìn Nghiêm Luân.
"Cẩn ca ca, hôm nay sau khi tan tầm anh vẫn ở cùng một chỗ với Thiệu Nhiên ca cùng nhau nói chuyện sao?"