Chương 30: Nơi đầu ngọn sóng gió.
"Cố thiếu..... à không...Cố.... Cố.... Phong....." Hạ Thiệu Nhiên sau khi nói xong mục đích cậu đến tìm Cố Phong thì thấp thỏm bất an nhìn Cố Phong ngồi phía đối diện vẻ mặt cười cười không rõ ý.
"Thiệu Nhiên, điều kiện cậu đưa ra quả thực là không tồi. Nhưng trước đó, biểu ca của cậu cũng đã đến tìm tôi, điều kiện hắn đưa ra càng hấp dẫn hơn." Ngón tay Cố Phong tùy tiện gõ gõ trên mặt bàn, thoạt nhìn bộ dáng hờ hững không hề chú tâm, tựa hồ đối với những điều kiện ưu đãi mà Hạ Thiệu Nhiên đưa ra cũng không cảm thấy có hứng thú.
"Không.... không sao đâu, làm ăn buôn bán vốn dĩ nên lấy lợi ích làm trọng." Hạ Thiệu Nhiên vừa nghe Cố Phong nói những lời này, liền biết chính mình không có hy vọng, cực kỳ miễn cưỡng cười cười.
"Thực ra mà nói, Cố thị cũng không để ý đến chút lợi ích kia, riêng tôi thì coi trọng đối tượng hợp tác hơn, người này đến cùng có xứng đáng làm đối tượng hợp tác của Cố thị hay không. Biểu ca của cậu trước đó cũng có chút hiểu biết tình huống, năng lực cá nhân không tồi, nhưng là kẻ ích kỷ lạnh lùng, thủ đoạn tàn nhẫn ngoan độc, để vượt lên phía trước mà ở Hạ thị đối với anh em ruột thịt của chính mình đều không lưu lại chút con đường sống nào. Loại người này ngay cả tình thân thủ túc cũng không màng đến, huống gì là người ngoài như tôi làm sao dám cùng hắn hợp tác. Thiệu Nhiên, tôi nói như vậy không làm cậu khó xử chứ?" Cố Phong chậm rãi nói, tỏ vẻ cũng không muốn hợp tác với biểu ca của Hạ Thiệu Nhiên.
"Không sao cả." Hạ Thiệu Nhiên nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tuy rằng cậu với biểu ca cũng không thân thiết gì mấy, nhưng nói thế nào thì cũng là người thân của mình, bị Cổ Phong thẳng thắn phê bình như vậy, Hạ Thiệu Nhiên vẫn là có chút không được tự nhiên.
"Thiệu Nhiên, tôi với cậu cũng chưa tiếp xúc nhiều, nhưng nhìn thấy cậu có thể giúp Nghiêm Cẩn uống rượu thay đến nôn ra, đối xử với bằng hữu đã chân thành như vậy, có lẽ đối với người khác cũng không đến nỗi tệ, ít nhất cũng là một đối tượng hợp tác khiến người ta cảm thấy an tâm. Cho nên, sau khi cân nhắc thiệt hơn thì tôi vẫn là quyết định cùng cậu hợp tác." Cố Phong đứng lên, vẻ mặt tươi cười vươn tay đến trước Hạ Thiệu Nhiên.
"Cố thiếu.... à không không....Cố Phong... cảm ơn anh!" Hạ Thiệu Nhiên hoàn toàn không nghĩ tới Cố Phong sẽ đáp ứng cùng hợp tác với cậu, bởi vì kinh hỉ ngoài dự kiến khiến cho cậu kích động đến nói năng lộn xộn, vội vàng đứng lên đưa hai tay bắt lấy tay Cố Phong, trong lòng vì quá cao hứng nên cũng không chú ý vào lời Cố Phong nhắc đến chuyện cậu với Nghiêm Cẩn.
"Hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ!" Cố Phong nhìn tay mình bị Hạ Thiệu Nhiên cầm chặt lấy, vẻ tươi cười trên mặt càng trở nên sâu hơn.
"Nhất định rồi! Nhất định rồi.....A! Thật xin lỗi!" Hạ Thiệu Nhiên cao hứng lặp lại, mãi một lúc lâu mới nhận ra rằng tay mình đang nắm chặt lấy tay Cố Phong hoài không bỏ ra, cảm thấy chính mình thật thất lễ, Hạ Thiệu Nhiên lập tức mở miệng xin lỗi và cũng buông lỏng tay Cố Phong ra.
"Không sao." Cố Phong thu hồi tay, tỏ vẻ không ngại lắc đầu.
Lúc sau, hai người bàn chi tiết rõ hơn về vấn đề hợp tác, mắt nhìn đã thấy đến giờ giữa trưa, Hạ Thiệu Nhiên đưa ra lời mời Cố Phong ăn cơm, không khéo là Cố Phong đã có hẹn với người khác, chỉ có thể uyển chuyển từ chối Hạ Thiệu Nhiên. Hạ Thiệu Nhiên thấy thế cũng không cố nài ép, liền xin phép cáo từ Cố Phong. Cố Phong tự mình đưa Hạ Thiệu Nhiên ra khỏi văn phòng, đi ngang qua chỗ cô thư ký khi nãy, Cố Phong còn