Chương 40: Sinh nhật.
Nghiêm Cẩn đúng là đã dựa theo ý của Nghiêm Luân mà tổ chức một buổi party sinh nhật long trọng.
Nghiêm Cẩn tính cách lãnh đạm, luôn luôn là người khá khép kín, những lần sinh nhật trước đều là lặng yên không một tiếng động, lúc này đây lại tổ chức một buổi party sinh nhật công khai đã khiến cho rất nhiều người tò mò, đương nhiên càng có nhiều người muốn nhân cơ hội này nịnh bợ Nghiêm gia một chút. Một yến hội lớn như vậy điểm mặt những người trong xã hội thượng lưu, vô cùng rộn ràng náo nhiệt.
Hạ Thiệu Nhiên dĩ nhiên cũng đến tham gia tiệc sinh nhật của Nghiêm Cẩn, chỉ là chủ nhân kiêm ngôi sao của bữa tiệc, Nghiêm Cẩn ngày thường tuy rằng không thích xã giao, nhưng vào những lúc này bất luận thế nào đi nữa cũng phải giữ lễ nghĩa của người chủ tiệc, Nghiêm Cẩn bận rộn tiếp chuyện những khách nhân đến chúc mừng liên tục không ngớt, Hạ Thiệu Nhiên rất khó tìm được cơ hội nói chuyện riêng với hắn.
Đại sảnh náo nhiệt yến hội, từng nhóm đại quan quý nhân danh hoãn thục nữ xã hội thượng lưu cùng nhau trò chuyện vui vẻ, ăn uống linh đình, đột nhiên ánh đèn lớn giữa yến hội phụt tắt, lúc mọi người còn đang chưa hết kinh hoảng, một khúc nhạc dương cầm du dương thánh thót ở trên khán đài yến hội vang lên.
Những vị khách lúc mới tới cũng thấy được trên khán đài là một cây đàn dương cầm màu đen, nhưng cũng không ai quá để ý đến. Tiệc sinh nhật mà, mời một nghệ sĩ đàn dương cầm đến góp vui cũng là chuyện rất bình thường. Nhưng đến bây giờ thì mọi người đều cảm thấy có gì đó kỳ quái, có lẽ vấn đề là ở tiếng đàn, tuy rằng tiếng đàn dễ nghe nhưng người đàn dương cầm không thể xem là có trình độ hàng đầu. Điểm mấu chốt đó là người đàn dương cầm này là ai? Người như Nghiêm Cẩn tuyệt đối không thể nào chỉ vì một nghệ sĩ dương cầm bình thường mà làm chuyện tắt đèn phô trương như vậy được.
Trong lúc mọi người còn đang chìm trong tò mò suy đoán, rốt cuộc khúc đàn đã kết thúc, ánh đèn yến hội lại lần nữa sáng lên. Đôi mắt tất cả mọi người đều đồng loạt nhìn về phía đặt cây đàn dương cầm.
"Cẩn ca ca, sinh nhật vui vẻ!" Nghiêm Luân từ chỗ ngồi đàn dương cầm nhanh chóng chạy về phía Nghiêm Cẩn đang đứng ở trung tâm hội trường.
"Tay em có đau không?" Nghiêm Cẩn đỡ lấy Nghiêm Luân đang chạy tới, thật cẩn thận kéo tay cậu kỹ lưỡng quan sát. Nghiêm Luân nói có như thế nào cũng muốn đàn một khúc nhạc làm quà sinh nhật tặng cho Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn lo lắng miệng vết thương trên tay cậu vừa mới khép lại, nhưng không thể lay chuyển ý nghĩ của Nghiêm Luân được. Hiện tại Nghiêm Luân vừa mới đàn xong, Nghiêm Cẩn liền vội vàng lo lắng xem xét xem tay cậu có vấn đề gì hay không.
"Không đau!" Nghiêm Luân giòn tan vui vẻ đáp lại một câu, đưa tay ngoan ngoãn để cho Nghiêm Cẩn dò xét.
Sau khi Nghiêm Cẩn xác nhận tay Nghiêm Luân thật sự không có việc gì mới yên tâm, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Luân, trên mặt đều là sủng nịch tươi cười.
Lúc này tất cả mọi người trong yến hội mới như bừng tỉnh ngộ, giống tổ ong vỡ tất cả đều đi nhanh đến trước mặt Nghiêm Luân Nghiêm Cẩn, trong miệng không ngừng tuôn ra những lời ca ngợi tán tụng. Nào là cầm nghệ của Nghiêm Luân tinh vi xuất sắc như thế nào, cái gì mà dư âm còn văng vẳng bên tai ba ngày không dứt, cái gì mà có thể nghe được tiếng đàn êm tai như vậy thật là sống không uổng kiếp này.
Vốn dĩ Nghiêm Cẩn rất chán ghét loại xã giao dối trá nịnh bợ như thế này, nhưng bởi vì người cần được khích lệ chính là Nghiêm Luân, là bảo bối mình dưỡng từ nhỏ, ngược lại trong lòng hắn cảm thấy có chút tự hào, ngay cả biểu tình