Chương 42: Âm mưu quỷ kế
"Mẹ, lúc nãy trong bữa tiệc mẹ làm gì dùng sức đẩy Hạ Thiệu Nhiên mạnh như vậy, dao nhỏ đâm vào sâu quá này, lỡ như tay của con bị tàn phế thì phải làm sao?!" Hạ Thiệu Nhiên vừa rời đi không lâu, Nghiêm Luân thay đổi dáng vẻ ủy khuất, nhìn về phía Hạ Khả Tâm tức muốn hộc máu quát.
"Được rồi được rồi, mẹ sẽ tìm cho con bác sĩ tốt nhất giúp con chữa trị cái tay. Bây giờ khó khăn lắm mới phá hư được quan hệ giữa Nghiêm Cẩn với Hạ Thiệu Nhiên, con phải tiếp tục diễn thật tốt cho mẹ. Lần trước ở nhà mẹ cố tình đụng Hạ Thiệu Nhiên để cho nó không cẩn thận làm tay con bị thương chính là muốn thử xem phản ứng của Nghiêm Cẩn. Thấy Nghiêm Cẩn khẩn trương lo cho cái tay của con như vậy, mẹ mới có thể tiến hành bước tiếp theo, lần này tay con bị thương nghiêm trọng như vậy, mẹ không tin Nghiêm Cẩn sẽ còn tiếp tục giúp Hạ Thiệu Nhiên tranh đoạt Hạ Thị!" Trên mặt Hạ Khả Tâm lộ ra vẻ cực kỳ đắc ý. Hóa ra hết thảy mọi việc trước đó đều là Hạ Khả Tâm cố ý giăng bẫy ra để hãm hại Hạ Thiệu Nhiên, mục đích phá hoại mối quan hệ giữa Nghiêm Cẩn và Hạ Thiệu Nhiên, để Nghiêm Cẩn không tiếp tục giúp Hạ Thiệu Nhiên tranh đoạt Hạ Thị nữa.
"Con mặc kệ Hạ Thị hay không Hạ Thị, tay của con mà không lành lại thì con không để mẹ yên đâu!" Thật ra Nghiêm Luân đúng là rất thích đàn dương cầm, lo lắng cho tay mình không lành lại được, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Hạ Khả Tâm.
"Yên tâm! Mẹ làm sao có thể khiến cho tay con tàn phế được! Hiện tại Hạ Thiệu Nhiên đã làm tay con bị thương, Nghiêm Cẩn càng chán ghét Hạ Thiệu Nhiên sẽ càng thêm sủng ái con, đây không phải cũng là chuyện con mong muốn sao?" Hạ Khả Tâm tươi cười nhìn Nghiêm Luân chớp chớp mắt.
"Hừ!" Nghiêm Luân hừ lạnh một tiếng, quay đầu không phản ứng với Hạ Khả Tâm.
"Con trai đừng nóng giận, mẹ đảm bảo tay của con một chút di chứng cũng không có! Mau quay trở lại dáng vẻ đáng thương đi nào, Nghiêm Cẩn sắp quay trở lại rồi đấy, đừng để nó nhìn ra chút sơ hở nào nếu không hai mẹ con chúng ta coi như xong đời." Hạ Khả Tâm lập tức dỗ dành khuyên nhủ mấy cậu, đưa tay xoay đầu Nghiêm Luân lại.
Nghiêm Luân lại trừng mắt nhìn Hạ Khả Tâm liếc một cái, mới thu liễm lại biểu tình trên mặt. Chờ tới khi Nghiêm Cần làm xong thủ tục quay trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Nghiêm Luân vẫn như cũ là một dáng vẻ ủy khuất lo lắng, oán trách trong lòng đối với Hạ Thiệu Nhiên lại càng tăng thêm vài phần.
Hạ Thiệu Nhiên từ bệnh viện trở về nhà, suy sụp ngã xuống trên ghế sopha.
"Thiệu Nhiên! Thiệu Nhiên!" Hạ Thiệu Nhiên còn chưa mở miệng nói câu nào, cha cậu liền hô to gọi nhỏ từ trong phòng chạy vọt ra.
"Ba, làm sao vậy?" Chuyện không cẩn thận làm bị thương tay Nghiêm Luân, lại bị Nghiêm Cẩn hiểu lầm, một loạt sự việc xảy ra khiến cho thể xác và tinh thần Hạ Thiệu Nhiên đều mỏi mệt, phụ thân lại lớn tiếng kêu to làm đại não của cậu đều ẩn ẩn đau nhức, Hạ Thiệu Nhiên nhấc tay lên không ngừng ấn vào huyệt Thái Dương.
"Thiệu Nhiên, con nhất định phải cứu ba ba!" Hạ phụ ngồi xuống dựa gần lại Hạ Thiệu Nhiên vội vội vàng vàng khẩn trương bắt lấy cánh tay cậu.
"Ba, đã xảy ra chuyện gì?" Hạ Thiệu Nhiên nhìn thấy thần sắc phụ thân nôn nóng, ý thức được có điều gì khác thường, lập tức ngồi ngay ngắn lại.
"Ba.... ba vay tiền bọn cho vay nặng lãi, bọn họ... bọn họ nói nếu không có tiền, thì.... sẽ chặt đứt tay của ba..." Hạ phụ thật cẩn thận nhìn Hạ Thiệu Nhiên, lắp bắp nói ra sự việc.
"Ba! Ba làm cái gì vậy hả?! Sao lại đi vay