Chương 44: Không yêu sao?
"Thiệu Nhiên!" Nghiêm Cẩn lúc này mới nhận ra được Hạ Thiệu Nhiên có gì đó không đúng, bỏ qua chuyện đến bệnh viện thăm Nghiêm Luân nhanh chóng đi về phía Hạ Thiệu Nhiên.
Lúc Nghiêm Cẩn vừa đi đến bên cạnh Hạ Thiệu Nhiên, Hạ Thiệu Nhiên bỗng cầm lấy kéo đặt trên bàn làm việc, trực tiếp hướng vào mu bàn tay trái của mình đâm xuống. Máu tươi từ miệng vết thương phun tung tóe ra, trên bàn làm việc nơi nơi đều là những vết máu li ti.
"Hạ Thiệu Nhiên! Ngươi điên rồi! Xe cứu thương! Con mẹ nó mau gọi xe cứu thương cho tôi!" Nghiêm Cẩn gấp gáp tới mức đáy mắt một mảnh tơ máu, toàn bộ tay Hạ Thiệu Nhiên bị máu tươi không ngừng trào ra nhuộm thành màu đỏ, Nghiêm Cẩn nhìn đến trong lòng run sợ, lại không dám kích động Hạ Thiệu Nhiên, nôn nóng hướng ra ngoài cửa hét lớn.
"Nghiêm Đổng làm sao vậy?! Tôi... tôi lập tức gọi xe cứu thương!" Thư ký nghe được tiếng hét của Nghiêm Cẩn lập tức đẩy cửa vào, vừa nhìn thấy đã sợ tới mức liền lập tức vội vàng bấm điện thoại gọi xe cứu thương.
"Nghiêm Cẩn....đủ rồi sao? Nếu không đủ.... tôi sẽ đền thêm một cái tay khác." Hạ Thiệu Nhiên lúc này mặt mày trắng bệch, cánh môi càng không có nửa điểm huyết sắc, trán không ngừng đổ ra mồ hôi lạnh, gồng mình chống đỡ không làm mình bị ngất xỉu. Mỗi một lời Hạ Thiệu Nhiên nói đều làm cánh môi run rẩy, nhưng biểu tình trên khuôn mặt lại bình tĩnh lạ thương, thậm chí còn có ý muốn nhổ cái kéo đang đâm trên tay này ra để đâm bị thương tay khác.
"Thiệu Nhiên, cậu đừng cử động! Đừng cử động..." Nghiêm Cẩn bị dọa đến lá gan muốn nứt ra vội hét lên ngăn cản Hạ Thiệu Nhiên, rồi lại không dám tùy tiện động lung tung vào cậu, ngay sau đó hắn vội vàng cầm bút điền vào tấm chi phiếu.
"Cảm ơn, tôi... sẽ nghĩ cách mau chóng trả tiền." Hạ Thiệu Nhiên chống đỡ thân thể cố gắng gượng cầm lấy tấm chi phiếu trên bàn, mắt thấy mình không thể chống đỡ được nổi nữa liền ngất xỉu đi.
"Xe cứu thương! Sao đến giờ xe cứu thương vẫn còn chưa tới?! Người có phải chết sạch cả rồi hay không?!" Nghiêm Cẩn gấp tới đỏ mắt, tức muốn hộc máu gào thét lớn.
Mấy nhân viên y tá chạy vào văn phòng của Nghiêm Cẩn, nhanh chóng giúp Hạ Thiệu Nhiên cầm máu vết thương rồi đỡ cậu lên cáng lập tức đưa đến bệnh viện.
"Thiệu Nhiên, Thiệu Nhiên...." Nghiêm Cẩn bước nhanh đi theo bên cạnh nhân viên y tế, lo lắng nhìn Hạ Thiệu Nhiên nằm trên cáng. Lúc này sắc mặt Hạ Thiệu Nhiên càng thêm tái nhợt không có chút máu, hai mắt nhắm nghiền, đối với tiếng gọi của Nghiêm Cẩn không có bất kỳ phản ứng gì.
Lúc này điện thoại di động của Nghiêm Cẩn lại đột nhiên vang lên.
Nghiêm Cẩn lúc này chẳng có tâm tư để xem rốt cuộc là ai gọi điện tới, lấy điện thoại ra trực tiếp nhấn nút nghe.
"Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn, con mau tới bệnh viện được không? Tiểu Luân đã biết nó không thể đàn dương cầm được nữa, bây giờ đang nháo loạn muốn nhảy lầu! Mẹ không thể ngăn cản được nó..." Trong điện thoại truyền đến thanh âm nôn nóng hô to của Hạ Khả Tâm.
"Mẹ, giữ chặt lấy Tiểu Luân! Bây giờ con lập tức đi qua! Thiệu Nhiên.... tôi.... " Nghiêm Cẩn ngắt điện thoại, lại cúi đầu nhìn Hạ Thiệu Nhiên vẫn luôn nhắm nghiền hai mắt nằm trên cáng, không biết khi nào đã mở mắt ra, không chớp mắt nhìn mình, Nghiêm Cẩn lời nói đã đến miệng cũng không biết nên giải thích như thế nào.
"Thiệu Nhiên.... thật xin lỗi...." Nghiêm Cẩn cắn chặt răng, quay đầu nhìn đi hướng khác không dám nhìn hai mắt Hạ Thiệu Nhiên.
Hạ Thiệu Nhiên im lặng lần nữa nhắm lại hai mắt, nhân viên y tế khiếng cậu nhanh chóng rời đi. Nghiêm Cẩn cũng chạy tới bệnh viện thăm Nghiêm Luân đang nháo loạn nhảy lầu.
Khi Nghiêm Cẩn chạy đến bệnh viện thì thấy Nghiêm Luân đang khóc la bò lên trên cửa sổ, Hạ Khả Tâm cùng mấy bác sĩ vây quay ở phía